Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

XUYÊN THẤM KỲ III











CHIẾC NHẪN BÍ MẬT

Hết sức bất thường và theo cách bí hiểm, một điều gì đó đã xảy ra.

NÓ hoàn toàn không giống một vài ảo giác từng mọc lên từ trạng thái u ám do tình thế cô độc kéo dài hay cơn choáng mệt do làm việc quá sức.
NÓ muốn được biết đến, thông qua một số dấu hiệu. Đáng sợ hơn hết, hình ảnh kết thúc chuỗi dấu hiệu ấy là một cái chết gây choáng váng, tàn khốc đến độ một người giữ thăng bằng tâm lý khá tốt như Minh cũng bị đẩy vào tình trạng kinh hãi tột cùng.
Nhưng, lại không thể khẳng định chắc chắn NÓ là một năng lực có thực mà bỗng chốc một cô gái nhỏ có thể chạm vào.
Phải gọi tên NÓ là gì, cái thứ năng lực kì dị ấy, khi một cô gái nhỏ ngờ ngợ hiểu ra mình có thể nhìn thấy trước những điều sắp sửa biến đi khỏi cuộc sống này?
Một tuần sau vụ chứng kiến tai nạn giao thông diễn ra ngay trước mắt, các giấc ngủ của Minh co ngắn lại. Rất khó nhận biết, nhưng rõ ràng cô đang trở nên hao gầy. Vai và cánh tay nhỏ hẳn, lộ ra các dẻ xương mảnh khảnh mỗi khi cô khuân ra từng đoạn hàng rào gỗ hay mang vác những chậu gốm trồng cây khá nặng, phụ giúp người thợ làm công nhật dựng xong hàng rào gỗ bảo vệ khuôn viên ngôi nhà và mảnh vườn. Dù công việc ngoài trời buộc phơi mình dưới nắng chói gắt thường xuyên, làn da hồng hào đầy sức sống của Minh từ lúc nào đó đã chuyển sang sắc xanh tái. Cô chưa kịp mua áo khoác và kem chống nắng, nhưng các đốm tàn nhang khó ưa lấm tấm trên gò má và chóp mũi vẫn mờ đi. Mọi thứ thuộc về cô dường như đang mất màu. Trong lúc Minh luôn tay làm việc, vài cơn đau dữ dội thảng khi hiện ra, đột nhiên, làm thế giới xung quanh cô sầm tối trong tích tắc. Duy nhất một thứ trong cô không yếu đi, mà càng mạnh thêm, đó là trực giác nhạy bén. Minh cảm nhận rõ, bất ổn đang hiện diện đâu đây, với vòng tròn bủa vây càng lúc càng thu hẹp.
Cô không thể nhìn thấy hay gọi tên sự bất ổn rình rập đó. Vì nó vô hình. Vì nó câm nín. Và vì nó không hề truyền gửi bất kì dấu hiệu nào như người ta vẫn tin vào điềm báo.
Một chiều muộn, khi Minh ngồi trên bậc tam cấp ở sân sau, tựa hẳn vào khung cửa, nhìn ra các đỉnh cây mềm rủ ngoài bờ sông đang được ánh hoàng hôn nhuộm thắm, tựa những chiếc cọ vẽ được nhúng vào thứ nước quả dầm sánh đặc, thì ba Minh bước đến sau lưng con gái từ lúc nào, lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
- Có chuyện gì đang khiến con bận tâm? Có thể nói cho ba biết được chứ?
Cô gái nhỏ hơi giật mình, ngoảnh lại, mỉm cười:
- Thời tiết mùa Hè oi bức quá nên con mệt chút xíu thôi, ba! – Thoáng phân vân, cô gái nhỏ đáp khẽ, tự nhủ tốt nhất tạm thời giấu kín rắc rối. Từ bé, cô đã luôn tự tìm cách xoay xở mọi việc, tránh để ba mẹ phiền lòng vì những vấn đề bé mọn riêng mình. Không để ông bố kịp hỏi gì thêm, cô mau chóng thay đổi đề tài:
- Cao ốc mà công ty ba trúng thầu xây dựng từ hồi đầu năm có phải một tháng nữa sẽ khởi công?
- Đúng vậy. Đầu tháng sau, khi con bắt đầu năm học, thì cũng là lúc công trình vào guồng. Ba chắc chắn là bận bù đầu. Thậm chí sẽ chẳng tìm đâu ra thời gian để về nhà ăn cơm do con nấu! – Người đàn ông cũng ngồi xuống bậc tam cấp, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của cả 2 cha con, để ngồi yên, nghỉ ngơi đôi chút bên cạnh đứa con duy nhất mà ông rất mực thương yêu. Thân hình cao lớn gần choán hết khung cửa hoàn toàn trái ngược với vóc dáng cô con gái nhỏ nhắn.
- Ba sẽ mất cả 2 năm sắp tới cho công trình mới! – Minh nhăn nhó khi nghĩ cả gia đình sẽ rất khó có dịp đi du lịch cùng nhau trong quãng thời gian sắp tới.
Luôn là vậy, những người lớn như ba cô vẫn hay đặt ra một số mục tiêu tốt đẹp để làm việc, không phải cho họ, mà cho người thân của mình. Nhưng rồi quá trình đi tới mục tiêu ấy, họ bị cuốn phăng trong dòng thác của sự bận rộn, không còn thời gian và cả sức lực để nhận ra người thân của mình cần nhất điều gì nữa. Nhưng biết làm sao được, với một người như ba Minh, tốt hơn cả là chấp nhận tình huống ấy, thông cảm và yêu quý ông hơn. Vẫn nhìn thẳng về phía trước, ông bố nhận xét:
- Minh này, ba hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên, con lại quan tâm và ghi nhớ cả chi tiết lịch công trình của ba!
- Vì con biết, ba đã phải trải qua một cuộc cạnh tranh quyết liệt, để công ty giành được quyền xây dựng tòa cao ốc từ lâu ba ấp ủ rất nhiều kì vọng.
- Đúng. Một cuộc cạnh tranh. Không có từ nào chính xác hơn thế! – Giọng người đàn ông chùng xuống. Chỉ là biểu hiện mệt mỏi. Nhưng cũng khá giống dấu hiệu của sự khó chịu mơ hồ.
- Sau bao nhiêu nỗ lực, thật vui sướng khi chiến thắng thuộc về mình trong cuộc chiến căng thẳng, phải không ba? –Minh vẫn mải mê với ý nghĩ ba mình là người đàn ông tài giỏi nhất, đáng ngưỡng mộ nhất mà cô từng biết trên đời.
- Đó là lý thuyết. Thực tế không hẳn vậy, con gái ạ!
- Con chưa hiểu! – Minh khựng lại.
- Không bao giờ là vui sướng cả, khi người ta trải qua một giai đoạn phải chấp nhận sự thật: Xung quanh mình không có bạn bè. Chỉ có kẻ thù.
Cô gái nhỏ lặng sững. Trong câu nói cô vừa nghe thấy, lóe lên tia chớp chói buốt. Thứ chớp sáng chỉ hắt lên từ sâu thẳm của một sự thật thẳng thừng, vô cùng cay đắng. Và quan trọng hơn hết, trải nghiệm sự thật ấy là điều người ta sẽ không bao giờ tìm thấy đủ sức lực hay can đảm để chia sẻ bằng ngôn ngữ thông thường, dù giữa quan hệ ruột thịt. Minh khẽ cất tiếng, thành thật:
- Con luôn tin ba hành động đúng.
- Ừ! – Người cha gật đầu, lấy lại vẻ điềm đạm.
Một vệt gió khiến những cụm lá tử đinh hương mới trồng đung đưa, ngả giữa các song thưa của hàng rào gỗ sơn trắng. Xa hơn các đỉnh cây, trên mặt sông tựa tấm gương bạc, từng quầng nước da cam lóng lánh, trôi dạt. Mặt Trời sáng chói treo lơ lửng giữa tán lá bỗng chốc biến mất, như rơi xuống vực. Không khí dịu hơn, phảng phất hương thơm không thể nhầm lẫn của cây cỏ, sau một ngày cật lực làm nhiệm vụ của chúng dưới ánh Mặt Trời, giờ khoan khoái bước vào đêm. Đồng thời, bám theo mùi hương ấy, bóng tối và hơi lạnh cũng luồn vào khu vườn quanh nhà. Người đàn ông thoáng rùng mình.
- Ba lạnh ư? – Không gì lọt ra khỏi mắt cô con gái.
Ông bố buột miệng:
- Hình như ba vừa nghe thấy tiếng một người…
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe:
- Không có gì cả, ngoài tiếng gió len qua các tán lá. Nhưng ba đoán là ai đến nhà mình sao? Giọng người quen?
- Không! – Người đàn ông vội lắc đầu – Đừng hỏi thêm nữa, vì con không biết gì nhiều về người ấy đâu!
Minh im lặng chấp nhận. Cô hiểu, nếu ba đã từ chối thì phải có một lý do quan trọng và hợp lý. Rồi sẽ có lúc, ông nói cho cô biết thôi, khi thực cần thiết.
Bóng tối dâng lên đậm hơn, xóa nhòa ranh giới những cảnh vật bên kia hàng rào. Tất cả tan thành lớp phấn màu mềm xốp, bao phủ quanh một hình khối nổi bật và sắc nét hơn cả trong không gian ấy – ba Minh. Cô gái nhỏ bỗng chuyển hướng nhìn. Đã lâu lắm rồi, cô chưa nhìn ông ở khoảng cách gần và trong trạng thái tĩnh lặng như lúc này. Hầu hết những người trong một gia đình, sống cạnh nhau, cùng hít thở chung bầu không khí, sẽ tin rằng họ vẫn gặp nhau thường xuyên, nên chẳng còn gì tò mò nữa. Niềm tin này khiến họ bẵng quên một điều: Họ chỉ nhìn, nhưng chẳng hề trông thấy nhau. Thế nên vào một lúc nào đó, họ mới nhận ra người sống cạnh bên đã trở nên xa lạ từ bao giờ. Thường khi ấy thì đã muộn… Tựa đầu vào khung gỗ, Minh chăm chú nhìn kĩ ba mình. Hiện ra dưới lớp vải kaki sờn bạc ám bụi, đôi cánh tay nâu sẫm với những khớp xương và khối cơ rắn chắc như đúc ra từ đồng khối. Dù gác hờ hững trên đầu gối, đôi tay đó vẫn gợi lên cảm giác về một con báo đang co lại rình mồi, sẽ trở nên cương quyết và táo bạo vào lúc không ngờ nhất. Bất giác, cô gái nhỏ nhận ra trên ngón trỏ bàn tay trái của ba mình có một vật thể lạ cô chưa từng trông thấy trước kia.
Một chiếc nhẫn có sắc trắng. Cứng và lạnh. Bằng thép. Có lẽ.
Đúng hơn, đó là một vòng tròn kim loại thuần túy, khiến người ta liên tưởng đến chi tiết long ra từ một cỗ máy cỗ xưa nhưng tinh xảo. Nó trơn nhẵn, không có mặt nổi trang trí ở phía trên như các loại nhẫn thông thường. Trên ngón tay của một người đàn ông vừa điều hành công việc bàn giấy, vừa trực tiếp điều khiển công việc ngoài hiện trường như ba Minh, chiếc nhẫn này không gợi cảm giác tách biệt hay lạc lõng theo cách các món trang sức phù phiếm thông thường gây nên. Ngược lại, nó biến thành một phần của chính con người ông, đơn giản, tràn đầy sức mạnh.
Tích tắc thoáng qua, ánh phản chiếu của món đồ kim loại giống hệt tia mắt bí hiểm, chỉ có ở những kẻ sở hữu bí mật lạnh lùng, khiến cô gái nhỏ vội quay đi, không thể chịu đựng lâu hơn. Chừng như cảm nhận được cái nhìn khác thường của con gái dừng trên chiếc nhẫn, ba Minh đưa bàn tay đeo nhẫn về phía cô, gần giống như phân trần:
- Ba nhặt được nó ở một khoảng đất thuộc công trường, khi đào móng. Bên trong nó hình như có khắc dòng chữ gì đấy mà ba chưa đọc được. Ba định mang về cho con, vì con vẫn thích sưu tập những món đồ lạ lùng. Tuy nhiên, không hiểu sao, sau khi đeo thử nó, ba đã không thể tháo ra, dù đã dùng đủ cách từ hôm qua đến sáng nay.
- Có sao không, ba? – Minh lo lắng, và cả ngạc nhiên.
- Hơi khó chịu đôi chút, và hơi buồn cười. Các kĩ sư và kĩ thuật viên trong công ty cũng không hiểu sao ba lại biến thành một gã đỏm dáng đeo nhẫn. Nhưng là do khớp ngón tay ba dạo này cứ sưng tấy, khá đau. Có lẽ ba bị dị ứng phụ gia gì đấy trong mấy loại vật liệu xây dựng mới. Vài bữa nữa thì ổn hết thôi, cái nhẫn sẽ là của con!
Sau lời hứa, người đàn ông bỗng mỉm cười. Trong nụ cười làm cho các vết nhăn hằn lên trên vầng trán cương nghị, và làm những sợi tóc chớm bạc trên thái dương rung nhẹ, một ý nghĩ chắc chắn hiện lên, dù chưa bao giờ được ông nói thành lời: Tất cả những gì ông làm và ông giành được, không có mục đích nào khác là để dành cho con gái duy nhất. Làm cô vui. Bảo đảm sự an toàn cho cô trong suốt cuộc đời này.
Quãng ngày oi bức nhất của năm đã lùi lại phía sau. Các cơn mua gột sạch lớp bụi xám bạc li ti phủ trên những phiến lá vô số. Một sức sống vô hình thấm vào lớp vỏ cây, len lỏi trong đất vườn. Vẻ lạ lẫm thường thấy của những loại thảo mộc vừa được hạ thổ đã không còn vết dấu. Mấy vuông lưới địa y Minh đặt rải rác giờ ăn vào đất. Những nhánh tia uốn lượn tích tụ đầy chất diệp lục cứ trổ ra ngun ngút, xanh rờn lên, lan tận xuống bờ đất lượn vát của dòng suối nhân tạo. Chúng tỏa ra một uy lực bí hiểm nào đấy, có lẽ chỉ có thiên nhiên mới thấu hiểu, nhưng cũng đủ để lũ cá bạo dạn trong dòng suối không bao giờ dám bén mảng đến gần. Êm mắt và bình dị hơn, áp hẳn vào mặt tường ngoài của phòng ăn, bụi thằn lằn trổ nhánh từng ngày. Vài nhánh lá mảnh khảnh đã vươn tận lên mí cửa sổ phòng Minh, với những đốm hoa mỏng mảnh như cắt ra từ lớp giấy mỏng tang, mềm mại và non yếu đến độ nếu không có ánh sáng lọc qua, sẽ thật khó nhận ra các đốm hoa tím nhạt, hoặc trắng mờ. Nhưng, đẹp đẽ và lạ thường hơn cả vẫn là hàng cây tử đinh hương dọc theo tường rào. Chưa đầy 3 tuần kể từ ngày xe tải chở chúng đến, với gốc rễ bọc trong khối đất quấn bao tải, chính tay cô hạ thổ. Vậy mà giờ nhìn ngắm. Minh cũng ngỡ những cây hoa ôn đới ấy đã hiện diện từ rất lâu, chứ chẳng phải đích thân cô tìm hiểu trên net, đặt hàng mua về từ vựa cây lớn gần nhà. Tất cả 8 cây tử đinh hương đều đã bén rễ. Đoạn thân phía gốc cây sẫm lại trong sắc xám, bám đầy rêu. Các cành nhánh với những phiến lá lụa xốp mảnh khảnh trổ dài trong đêm, hơi tái. Nhưng chỉ qua một ngày, dưới nắng trời, lớp vỏ mềm nhợt nhạt ấy sẽ săn lại, ngả sang màu vàng dịu, với những vân gỗ lờ mờ xanh như những mạch máu lúc ẩn lúc hiện bên dưới làn da.
Mảnh vườn đã thành hình. Hồ bơi cũng đã lắp dặt xong hệ thống lọc tự động nhưng chưa xả nước vào. Đợi Tina đi du lịch về, đến nhà chơi, rồi 2 đứa sẽ cùng bơi, Minh tự nhủ, hài lòng nhìn thành quả làm việc liên tục suốt mùa Hè. Có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, cô gái tranh thủ lúc mạng kết nối lướt xem Facebook bạn bè hoặc chat với Tina, khi cô bạn thân dừng chân ở điểm nào đó trên hành trình dọc theo con đường di sản. Trong vài đoạn clip ngắn tự quay ở bãi biển, hiện lên hình ảnh cô bạn thân hoạt bát, vui nhộn khoe thân hình cân đối, lúc này đã trở nên săn chắc và rám nắng trong những bộ bikini thời trang nhất mùa Hè. Tina hào hứng kể chuyện những anh chàng trạc tuổi chẳng khó gì để quen ngoài bãi biển, về mấy màn tán tỉnh chẳng hiểu sao có chung một công thức của tất cả các chàng.
- Tớ sẽ giới thiệu ai đó cho cậu nhé? – Tina gợi ý, kèm theo icon nụ cười láu lỉnh – Một trong số các cậu ấy đẹp như Taylor Lautner ấy. Cậu ta lướt ván cực siêu, suy nghĩ nhanh như hệ điều hành đời mới nhất và vô cùng thân thiện.
- Nghe tuyệt đấy. Chỉ có điều tớ đâu thuộc “thể loại” mà các anh chàng như thế kiếm tìm! – Minh nhăn mũi, gõ phím trả lời ngay.
Cô hiểu, Tina muốn bạn thân không buồn lâu, với ý nghĩ mình bị bỏ rơi. Một quan hệ mới luôn là phương thuốc hữu hiệu chữa lành vết thương cũ, hầu hết các cô gái đều tin thế. Nhưng Minh thì không. Dường như cảm nhận được bạn thân chẳng hào hứng đề tài này, Tina chuyển sang kể mẩu chuyện vui nhộn khác. Rồi cũng bất thần như khi hiện ra, Tina vội vã tạm biệt, đóng laptop để tiếp tục ra biển.
Nhưng, có thật là Minh không hề nghĩ đến một ai khác không?
Thảng hoặc, cơn mưa lớn vừa ngớt, sau khi dùng xẻng đào vài đường mương giúp nước mau rút đi trên lớp đất tơi xốp, Minh chống khuỷu tay trên hàng rào, thở đầy phổi làn không khí tinh sạch, vỡi những tinh thể mùi hương bảng lảng dịu ngọt đang bám vào từng phân tử hơi nước. Khép mi mắt, Minh cho phép tâm trí lang thang đôi chút. Và như đoạn phim được chiếu lại hơn một lần, trạm chờ xe bus hai tầng rồi chàng trai mảnh khảnh ngồi bên kia băng ghế hiện ra. Sự tiếp xúc mơ hồ khi ai kia giữ cô lại để không ngã cũng thoáng nhẹ bỗng. Rồi mấy ngón tay chạm lên tóc khi cô gục xuống bên bàn. Cảm giác yên ổn lạ lùng khi bước cạnh con người mới quen ấy, đi xuyên qua đám đông ồn ào mà như đi xuyên qua khu rừng tĩnh lặng… Thật lạ lùng khi nhận ra một ai đó có thể làm cuộc sống nhàn tẻ của ta biến hình. Một ai đó mỗi ngày hiện lên rõ nét hơn, sinh động hơn, chứ không mờ nhòe đi như lẽ ra. Một ai đó khiến ta hiểu, ta là một người được một đôi mắt khác nhìn thấy, chứ không chỉ là một cái tên dễ dàng bị xóa bỏ và thay thế bằng cái tên khác bất kỳ…
Trong những thời khắc trôi dạt ấy, phía trên đầu Minh, tán tử đinh hương ngậm các hạt nước mưa lóng lánh, căng mọng. Lá cây như những bàn tay khum nhẹ, giữ nguyên các hạt nước ấy, ngay cả khi có trận gió mạnh lướt qua cũng không để chúng làm ướt cô gái nhỏ. Chỉ khi Minh đã quay trở vào trong nhà, mới có một trận mưa ngắn ngủi trút xuống. Những hạt nước đổ ập từ vòm lá nặng khác thường, hằn từng hõm sâu, như các ngón tay vô hình bấu mạnh vào lớp đất. Đó là khi lưới địa y bò quanh mấy gốc tử đinh hương rùng rùng biến sắc, đỏ rực lên như thấm máu, trong phút chốc.
Cuối tháng 8 có những ngày rớt bão. Tiếng sấm rầm rì lang thang trong lớp mây mờ mịt xám, lan từ khu vực này sang khu vực khác của thành phố. Nhưng phải đến gần đoạn sông cặp theo khu đô thị mới, những tia sét mới đánh xuống, với tiếng nổ đinh tai dồn dập. Minh đóng chặt tất cả những ô cửa kính. Ngồi trên bệ cửa sổ, cô gác cằm, dõi mắt ra ngoài khoảng trời mờ mịt nước. Máy tính không thể kết nối net đã đành, truyền hình cáp cũng mất tín hiệu. Vài cú điện thoại cho Tina không thấy trả lời. Các cuộc gọi đến từ Trung – cậu bạn bóng rổ đã khỏe lại, nay đang nỗ lực nối lại mối quan hệ với Minh như trước kia – thì chỉ gợi lên cảm giác dè dặt khó hiểu. Việc cậu ấy thản nhiên rời xa cô tựa vết cứa sâu. Ngay cả khi cô gái cậu ấy đi cùng đã mất trong vụ tai nạn thương tâm, thì cảm giác đau nhói vào thời khắc Minh nhìn thấy họ bên nhau vẫn cứ nguyên vẹn. Thế nên đừng nhấc máy thì hơn. Không phải không đáng sợ khi rơi vào trạng thái đơn độc, nhất là khi người ta chưa đầy 17 tuổi, lầm lũi trong ngôi nhà vắng lặng thênh thang. Nhưng, suy cho cùng, ý nghĩa tối giản của từ “trưởng thành” là gì nếu không phải việc giữ được chút can đảm sáng suốt, trong các tình huống mà ta tin rằng vẫn có thể xoay xở một mình.
Ăn tô mì nóng cho qua bữa trưa, Minh dự tính sẽ chọn đọc quyển sách về cuộc du hành của một số loài thực vật trên những vùng đất cổ xưa, hoặc bàn giấy, cọ mềm và màu nước để vẽ vài hình trang trí luyện kĩ năng hòa sắc. Bất giác, Minh sực nhớ. Có một thứ chắc chắn làm cho buổi chiều đầy mưa trôi qua trong hứng thú thực sự.
Chiếc máy ảnh.
Kể từ hôm mua chiếc máy ảnh ở khu phức hợp đến nay đã gần một tháng. Minh hoàn toàn quên bẵng sự hiện diện của món đồ đặc biệt ngay trong nhà mình, dù vẫn nhớ như in thời khắc Nguyên dẫn cô đi sang gian hàng bán các loại máy ảnh. “Một cửa hiệu gadget rất đáng để vào!” – chàng trai nói, xóa đi chút lưỡng lự cuối cùng trong cô. Những chiếc máy ảnh kĩ thuật số nhỏ gọn bày kín tủ kính phía ngoài thực ra chỉ hấp dẫn đôi chút về thị giác. Chúng tức khắc mất đi sức lôi cuốn – ít ra với một cô gái yêu thích các thiết kế đặc biệt như Minh – khi Nguyên dẫn cô tiến sau vào bên trong, nơi cuối tường có chiếc kệ gỗ giản dị, bày chừng chục chiếc máy cơ, kiểu dáng lạ lẫm, chỉ có thể thấy ở những đồ vật xưa cũ. Dù ông bán hàng giới thiệu các mẫu máy digital mới nhất nhiều tính năng vượt trội với sự tận tình hết mực, Minh vẫn quyết định dốc hết khoản tiền trong thẻ, mua chiếc máy cơ hiệu Leica, được sản xuất vào giữa thập niên 50 của thế kỷ trước.
Khi cô gái nhỏ hỏi về lai lịch chiếc máy, người bán hàng thoáng bối rối, nhún vai: “Đây là một chiếc máy trong bộ sưu tập của cha tôi để lại. Ông cụ là người chơi ảnh thực thụ. Nhưng cụ đã mất năm ngoái. Tôi không biết gì nhiều về các loại máy xưa, cũng không biết cách bảo quản. Nên tôi mang bộ sưu tập của cụ ra bán dần. Chiếc máy này rất kén người chơi, nên còn lại đây…”. Minh im lặng, chạm nhẹ ngón tay lên chiếc bao da nâu thẫm vẫn còn vẹn nguyên. “Món đồ này thích hợp với một cậu con trai hơn là một cô gái như cháu!” – Người bán hàng nhận xét, rồi nhắc thêm, với chút áy náy, e ngại rằng nữ khách hàng trẻ tuổi đưa ra quyết định nhầm lẫn trong phút bốc đồng – “Đừng quên, chiếc máy này giống món trang trí hơn là vật dụng hữu ích. Vì đây là máy sử dụng phim. Người chụp phải tự tráng rọi. Thú chơi ấy tốn nhiều công sức, không đùa đâu!”. Minh gật nhẹ. Cô không bao giờ đổi ý, một khi đã quyết định.
Suốt cuộc trao đổi và hướng dẫn sử dụng máy giữa ông bán hàng trung niên và cô gái nhỏ, chàng trai đi cùng hoàn toàn không góp lời nào. Dù giữ vẻ bàng quan của kẻ ngoài cuộc, không khó nhận ra đôi mắt cậu không rời cỗ máy nhỏ nhắn mà Minh chọn. Ánh nhìn của Nguyên chăm chú đến mức, thoáng qua Minh câu hỏi mơ hồ: Phải chăng chàng trai lạ lùng này ngầm điều khiển cô chọn mua chiếc máy, bằng ý nghĩ tràn đầy sức mạnh giấu kín?
Nhưng giờ đây, trong buổi chiều thảnh thơi này, thì chiếc máy suýt bị bỏ quên đã hiện ra trọn vẹn vẻ đẹp độc đáo đến kì dị của nó. Trên bệ cửa sổ, cỗ máy cơ khí thu nhỏ không bị tác động bởi tương quan với đồ vật chung quanh. Nó là nó, duy nhất, trong nguồn ánh sáng xám dịu của chiều mưa, hắt qua vuông cửa. “Mình sẽ không phí phạm tiền bạc vào quần áo thời trang nữa, mà phải để dành mua phim đen trắng. Tháng sau mình đến hội Nhiếp ảnh học một khóa kỹ thuật phòng tối. Nếu không được vậy, mình cũng sẽ sưu tầm tài liệu trên mạng, tự thử nghiệm…”. Kế hoạch rõ nét, đầy cảm hứng, chỉ có thể bắt đầu từ một món đồ cụ thể khiến cô gái nhỏ thích thú thực sự. Mở nắp ống kính, Minh nhìn qua ô ngắm, hướng ra khung cảnh bên ngoài lớp kính cửa sổ.
Góc nhìn qua ô kính ngắm bé xíu mở rộng khác thường. Các hình ảnh lọt vào tầm ngắm đều sắc nét, như được đẩy gần lại. Bỗng, Minh nhận ra có một chuyển động bên kia hàng rào gỗ trắng, thấp thoáng sau các tán tử đinh hương. Một bóng người lướt đi theo cách khác thường, như thể đế giày không chạm vào mặt đất.
Minh vội hạ máy ảnh, im sững, thử nhìn bằng mắt thường.
Không ai cả.
Chuông gọi cửa bỗng vang lên.
Cô gái nhỏ tìm chiếc ô, băng qua khoảng sân mưa vẫn rơi đều hạt.
Mở vuông cửa trổ trên ổ khóa, nhìn xem khách là ai, Minh khựng lại.
Vị khách là Nguyên, mái tóc và vai ướt đẫm nước mưa.
Vị khách mỉm cười, nhẹ nhàng bước qua cánh cổng mở hé. Khi cậu ấy đưa tay cầm đỡ cho Minh chiếc ô để cô khóa cổng trở lại, cô chợt nhận ra trên một khớp ngón của bàn tay cậu ấy có vết hằn trắng mờ. Dấu tích của một chiếc nhẫn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét