Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

XUYÊN THẤM KỲ 02


Kỳ 2: Giao điểm

 


Phản ứng bất thường, pha trộn giữa cảm giác bối rối và nỗi sợ không nguyên cớ, xâm chiếm Minh. Làn da trên gò má từ trắng bệch đột ngột chuyển sang đỏ ửng. Tựa hẳn vào lưng ghế, giấu cả hai bàn tay bên dưới chiếc túi vải thô màu olive đeo hờ bên vai, cô gái nhỏ đổi hướng nhìn. Cổ và lưng cứng đờ như nẹp gỗ. Mình hành xử thật chẳng ra sao, cô tự trách móc bản thân, không phải không có chút xấu hổ. Cái trò nhìn chòng chọc người khác, chưa kể người khác ấy lại là một chàng trai chưa từng quen biết, khiến mình có khác gì cô nàng ngốc nghếch, dễ dàng bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài đâu chứ. Sự thật thì người đón cùng chuyến xe bus cũng chỉ là một chàng trai giản dị, với đôi mắt giống như bao kẻ bình thường khác mà thôi. Có thể lâu rồi mình chẳng tiếp xúc với ai, nên một người cùng độ tuổi khiến mình chú ý. Hoặc đơn giản hơn, mình bị quáng nắng, tưởng tượng ra mấy ảo giác kỳ quặc, rồi tự ngạc nhiên, tự run rẩy…
Qua lớp kính trong suốt phía trước đầu xe, đại lộ hiện ra loang loáng. Không bị bất cứ khối cao ốc hay tàng cây nào ngăn cản, từng luồng ánh sang hào phóng chảy xuống mặt đường trơn nhẵn vừa trải nhựa cách đây chưa lâu. Ở vài đoạn uốn lượn và võng nhẹ theo địa hình, ánh nắng đổ đầy, khiến con đường giống hệt một dòng sông tràn ngập thứ chất lỏng chói chang. Hình ảnh những chiếc xe máy và ô tô chạy cùng chiều, vùn vụt vượt qua trước mũi chiếc xe bus dềnh dàng, lao thẳng xuống dòng sống ánh sang như những con côn trùng mất kiểm soát khiến hơi thở trong phổi Minh thoáng nghẹn lại. Một lúc sau, chúng mới hiện ra phía bên kia mặt dốc thoai thoải, càng trở nên nhỏ bé hơn, méo mó vì ánh sang khúc xạ. Cô gái nhỏ nắm chặt bàn tay, bất giác nhăn mặt. Đầu ngón trỏ bàn tay trái đã trở lại bình thường, nhưng dư âm mảnh lưới địa y vẫn in dấu khác lạ trong cảm giác đau nhói.
Chừng hai trăm mét nữa, xe sẽ ghé vào trạm dừng kế tiếp. Trạm dừng rất thuận tiện, bởi nó ở ngay đầu con đường dẫn vào một khu phức hợp, bao gồm các cửa hiệu mua sắm, cụm rạp chiếu phim và các nhà hàng ăn uống nổi tiếng dành cho giới trẻ của khu đô phía Nam thành phố. Bình thường, Minh đã rời khỏi ghế, đứng sẵn gần bậc thang lên xuống để ra khỏi xe thật nhanh trước khi những hành khách khác kéo lên. Nhưng lúc này, một điều gì đó rất khó gọi tên níu giữ cô ngồi yên. Dù cố gắng không nghĩ đến, thì cô vẫn không thể không nghĩ đến chàng trai phảng phất hương hoa tử đinh hương. Cậu ta là ai? Cậu ta đang đi đến đâu hay đang trở về nhà? Cậu ta có phải khách quen của tuyến xe này hay không mà dáng vẻ bình thản tự tin đến vậy? Và khó chịu hơn hết, là cô tò mò muốn biết nhiều hơn thế nữa, về một con người hoàn toàn xa lạ. Điều này chưa từng xảy ra, càng khó hiểu hơn với một cô gái vẫn quen nghĩ rằng để bị chi phối bởi chàng trai nào đấy không bao giờ là lựa chọn khôn ngoan.
Giọng đọc tự thông báo tên trạm dừng xe kế tiếp âm vang trên loa. Ở băng ghế song song, quyển sách gấp lại. Áo ca-rô xám đứng lên, tiến về phía cửa lên xuống. Minh cũng hấp tấp đứng dậy. Dường như người đi cùng có khả năng đọc thấu ý nghĩ bên trong người khác. Dù sao thì tim Minh vẫn đập nhanh hơn một nhịp. Nhưng tức khắc, cô gạt ý nghĩ vui vẻ đi ngay. Có gì lạ lung đâu khi người ta đến khu phức hợp để ăn trưa, hay xem phim, nhất là trong một ngày Hè dễ chịu thế này. Khi cô gái nhỏ tiến đến gần, chàng trai hơi lánh sang bên, nhường cho cô thanh kim loại vịn tay. Mùi hoa vẫn phảng phất nhè nhẹ. Xe bus dừng hẳn. Một lần nữa, trong tích tắc, đôi mắt Minh và người lạ gặp nhau, trong phản chiếu của lớp kính cửa lên xuống, trước khi nó tự động gấp lại, mở ra hẳn. Cậu ta cũng chú ý đến mình, Minh chợt hiểu. Nhưng ý nghĩ thật sự cất giấu bên trong đôi mắt phản chiếu ấy là gì, thì một người vốn sở hữu trực giác nhạy bén như cô cũng không thể đọc được.
Ở trạm xe bus, một nhóm rất đông học sinh có lẽ lớp Bảy hoặc lớp Tám, trang phục theo kiểu các hướng đạo sinh, đang háo hức chờ ngóng, sẵn sàng ùa lên chiếm lĩnh các băng ghế trống. Lưng bọn trẻ đeo những chiếc ba-lô chuẩn bị tham gia một cuộc cắm trại. Suýt nữa, Minh ngã bật xuống, đập lưng trên các bậc thang bọc thép khi bị chiếc ba-lô phồng căng vô tình huých mạnh. Đúng lúc ấy, một bàn tay đỡ lấy vai Minh, giúp cô lấy lại cân bằng. Bối rối và biết ơn, cô gái nhỏ vội ngoảnh đầu về sau. Bàn tay tức khắc rời khỏi cô. Nhẹ nhàng, như chưa từng có sự tiếp xúc nào.
Len lỏi qua được đám trẻ ồn ào và nghịch ngợm như bầy sẻ ngô, khi Minh xoay hẳn người nhìn lại, đôi giày mềm lấm đất của chàng trai tử đinh hương đã hoàn toàn mất dấu ở đoạn rẽ nào đó trong các giao lộ vô số của khu liên hợp thênh thang.
* * *
Cô gái nhỏ lang thang trong khu mua sắm. Hàng loạt nhãn hiệu cho teen đang vào mùa giảm giá đậm nhất trong năm. Các kệ gỗ trưng hang bày ra sát tận lối đi. Cửa kính của những nhãn hiệu kiêu kỳ lúc này cũng rộng mở hết mức. Hàng ngàn mẫu T-shirt, quần soóc hay áo khoác nhẹ sặc sỡ chất cao như núi hoặc trải thành lớp dày. Sự bề bộn cố ý khiến ngay cả những cái đầu tỉnh táo vốn chẳng hề có ý định mua sắm cũng không thể thờ ơ. Đó là chưa kể ở khu trưng bày cao cấp hơn, một dãy mannequin có những gương mặt vô cùng hài hước, được tạo dáng giống kiểu các tay bán hang láu lỉnh, sẵn sang đưa tay níu giữ vị khách sắp bước ngang qua, mời mọc vào trong chọn mua hàng. Dù hơi mát từ máy lạnh trung tâm phả xuống đều khắp, cảm giác oi nồng vẫn len lỏi vào khu vực này, bởi lượng người đông đúc khác thường. Chừng như để hối thúc mọi người đi nhanh hơn, đưa ra quyết định mua sắm chóng vánh hơn, giọng hát nóng bỏng không thể trộn lẫn của Christina Aguilera văng vẳng khắp nơi. Các beat nhạc với những với những quảng ngưng dài khác thường, rồi thình lình, tiếng trống điện tử trỗi dậy, nồng nhiệt. Bài Not Myself Tonight quen thuộc… You know tonight… I am feeling a little out control… Is this me… You wanna get crazy… Because I don’t give a… Cô gái nhỏ lẩm nhẩm hát theo.
Mọi người đều đi thành nhóm, trừ Minh. Không riêng các cô gái, mà các cậu chàng mê tít thời trang cũng không bỏ lỡ dịp sắm sửa làm mới tủ quần áo của mình với giá thật hời. Dù không phải tín đồ thời trang hay nghiện mua sắm, trong các mạch máu, bên dưới làn da, một nguồn năng lượng đặc biệt đang ngun ngún cháy, biến thành sự thôi thúc mà chính Minh cũng không nhận ra, khiến cô chuyển động như cái máy, không dừng. Những bước chân không chủ định. Cũng chẳng có bất kỳ món đồ nào khiến cô chú ý. Tất cả cảnh vật, những gương mặt vô số đều lướt qua như trong đoạn phim chiếu nhanh, không đọng lại dưới đáy võng mạc. Có lẽ, đôi khi, nhất là những lúc tâm trạng lơ lửng như quả khinh khí cầu trên nền trời xanh thẳm của mùa Hè, không gắn kết với bất kỳ ai khác, thì cứ để mặc chính mình chuyển động liên tục là đủ vui rồi.
Ở ngay ngã tư, điểm giao nhau giữa hai con đường dẫn sang khu băng đĩa và máy móc điện tử, bỗng có bàn tay chạm nhẹ vào vai Minh, từ phía sau. Sẽ không ngạc nhiên đâu, nếu đấy là chàng trai áo ca-rô xám xanh. Cô nín thở, nhưng mọi cử động đều được kiểm soát, chậm rãi, đầy tự chủ.
Không phải một, mà là đến hai người.
Chàng trai cao lớn và cân đối. Bộ trang phục mùa Hè của cậu ấy trông thật thoải mái, nhưng thật ra từng chi tiết đều được lựa chọn kỹ càng. Điểm nhấn của bộ trang phục chính là chiếc túi lớn bằng vải bố màu olive đeo chéo qua đôi vain gang, hoàn tất hình ảnh mạnh mẽ phớt đời. Dù hờ hững đến đâu, đôi mắt nào cũng dễ dàng nhận ra chiếc túi của Trung giống hệt túi Minh đang đeo, chỉ lớn hơn đôi chút. Bởi vài tháng trước khi bất hòa xảy ra, họ đã cùng đi chọn, cùng thích thú với thiết kế đơn giản nhưng tiện ích, và họ cùng sự dụng khoản tiền dành dụm không nhỏ, để mua cùng nhau.
Chuyển ánh nhìn từ hai chiếc túi tướng đồng lên khuôn mặt chưa hết sững sờ của Minh, cô gái mái tóc nâu hất cao đầy cá tính đi cùng Trung bỗng mỉm cười. Với nụ cười rạng rỡ và thân thiện ấy, hết thảy mọi ác cảm, nếu có, ở người lần đầu tiếp xúc, sẽ phải tan biến ngay.
Những ngón tay của hai con người trẻ trung đẹp đẽ vẫn đan vào nhau, không rời.
Những đôi mắt chỉ có ở những tâm hồn sôi nổi, vững tin vào các ưu thế bản thân, luôn tràn đầy niềm vui và sẵn sàng chia sẻ niềm vui.
Một cặp đẹp đôi đến mức chung quanh chỉ có thể tin rằng, họ chính là hai nửa hoàn hảo, được định sẵn, để dành cho nhau.
Và lúc này đây, đối diện hai người bạn hạnh phúc, Minh mới sực nghĩ mình trông đáng chán đến chừng nào trong bộ dạng của cô gái làm vườn xuềnh xoàng, trên người chẳng có món nào hợp thời trang. Thậm chí vẻ mặt đang tái nhợt cũng phơi bày rõ rệt dưới ánh Mặt Trời vì chẳng có chút phấn trang điểm. Chưa kể, các đốm tàn nhang dạo gần đây còn hiện ra chi chit, ngày càng lan rộng khắp gò má và cả chóp mũi.
Thời gian nghỉ Hè bao lâu rồi nhỉ, đủ dài chưa để cậu bạn từng rất than thương bỗng dưng biến thành người lạ, cao lớn hơn, vững chãi hơn, và đã có mối bận tâm khác? Đã bao lâu không gặp, kể từ hôm tiệc tất niên của lớp, cái ngày mà Minh cười rất nhiều, nhưng chốc chốc lại chạy ra hành lang chùi nhanh hạt nước bướng bỉnh cứ chực hiện nơi khóe mắt? Tại sao hàng ngàn lần, cô tự nhủ mình đã quên hết buồn rầu, thế mà khoảnh khắc này, gặp lại, nỗi hụt hẫng vẫn vẹn nguyên?
Tuy nhiên, cũng chính khoảng thời gian sống tách biệt, buộc mình gạt bỏ mọi ý nghĩ bi quan, tập trung làm việc với mảnh vườn, rồi chăm sóc ngôi nhà trống trải đã tạo cho cô lớp vỏ cứng rắn cùng thái độ tự chủ cần thiết.
- Minh biến mất đâu vậy mà không ai gặp? – Sau khi thì thầm vài thong tin vắn tắt cho người cùng đi, giọng Trung ấm áp hướng về cô bạn cũ vẫn đứng im sững, với sự quan tâm vừa đủ.
Hít một hơi dài, Minh ngẩng lên, nhìn thẳng, nở nụ cười thành thật:
- Nếu có việc cần thiết, vẫn có thể điện thoại cho Minh được mà. Nhưng thôi, bỏ qua đi. Dù sao sang nay, Tina và Minh tình cờ nhắc đến Trung đấy. Không ngờ lại gặp ngay trong ngày!
- Ồ, Trung được các bạn gái trong trường quan tâm nhiều đến vậy ư? – Mái tóc ánh nâu bất giác xen vào, không rõ là tò mò hay châm biếm.
- Bạn ấy là cầu thủ bóng rổ nổi bật nhất, niềm tự hào của lớp chúng tôi! – Minh quay sang, giải thích. Bắt gặp vẻ bối rối thoáng qua mắt Trung, cô hiểu mọi thứ nên chấm dứt ở đây thì hơn – Hai bạn shopping tiếp đi. Minh chỉ ra đây ăn trưa, rồi phải về trông nhà.
- Này Minh! Mọi việc của Minh vẫn thật sự ổn chứ? – Chàng trai bóng rổ gọi giật lại, khi cô gái nhỏ đã quay lưng bước đi.
Giá câu hỏi ấy vang lên chỉ một tháng trước thôi, không cần lâu hơn đâu, hẳn mọi việc giữa hai người từng thương mến nhau đã khác. Nhưng giờ thì đã muộn rồi.
Làm như tiếng gọi lọt thỏm vào đám đông ồn ào nên không nghe thấy, Minh vòng qua đài phun nước nhỏ, băng vội sang dãy hành lang có các mái che hình cánh cung, lợp vải màu lá cây bên kia ngã tư. Tina nói đúng. Rốt cuộc thì Trung đã tìm thấy niềm vui mới mẻ. Một cô bạn xinh đẹp, không bao giờ làm cậu ấy giận dữ vì các ý nghĩ thành thật gây khó chịu hay chịu đựng những tranh luận gay gắt đôi khi bị đẩy đi quá mức cần thiết. Một người khác, tốt hơn Minh, vì cô ấy thật sự biết làm cho người mình thương yêu mỉm cười.
Minh hơi nhíu trán. Những sợi lông mi thẳng mềm chạm nhẹ mi mắt dưới. Không có vệt nước yếu ớt nào cả. Cũng không có tiếng nức nở nào, dù rất khẽ. Ít nhất, đó cũng là điều tốt, trong tình thế nặng nề. Không để xúc cảm mềm yếu chi phối, có lẽ, là một dấu hiệu trưởng thành, thực sự đáng giá. Và vì đáng giá, nên cảm giác đau đớn rất sâu, như được tạo nên từ lưỡi dao nhọn tình cờ, chỉ duy nhất người bị thương biết rõ.
* * *
Đi chán, cô gái nhỏ cũng dừng lại ở tiệm thức ăn nhanh đầu tiên bên khu ăn uống. Mặt ngoài quán được thiết kế theo phong cách vintage vùng Tuscan, mộc mạc đơn giản nhưng thực ra tinh tế đến từng chi tiết, khiến các vị khách trẻ bước vào tức khắc cảm thấy dễ chịu bởi bầu không khí mát dịu và cảm giác như được trở về ngôi nhà cũ của thời thơ ấu. Cái bàn duy nhất còn trống sát ngay cạnh ô cửa sổ kính có ánh nắng chiếu thẳng. Không thành vấn đề, cô chỉ ăn xong bữa rồi đi ngay. Một cốc trà chanh thật nhiều đá luôn là lựa chọn đầu tiên. Kế đó là chiếc pizza cá ngừ loại nhỏ. Và hộp salad ngô. Mùi vị thức ăn thơm phúc nóng giòn đánh thức từng tế bào thần kinh vị giác. Ở một lẽ nào đó, cảm giác them ăn chính là dấu hiệu của sức khỏe, trạng thái vô tư lự, và cả niềm vui sống lành mạnh. Nhưng lúc này, sự ngon miện gđả biến mất. Chỉ còn cảm giác cần nạp năng lượng đơn thuần, để có sức lực làm nốt những việc đang chờ đợi ở nhà.
Minh uống gần cạn hết cốc nước. Vị ngọt mát lạnh cùng hương thơm trái cây nhân tạo tức khắc lan khắp cơ thể, xua tan cảm giác nóng bức. Nhưng, cũng đúng lúc đó, hiện ra cảm giác khác. Minh khựng lại. Góc bánh pizza vừa cắt rơi trở lại xuống chiếc đĩa gỗ có khắc những vòng tròn đồng tâm. Và ngay bên trong cơ thể Minh, bên dưới làn da, giữa các múi cơ, trong tất cả khoang rỗng của những mô xốp, cũng có hàng ngàn vòng tròn đồng tâm giống hệt thế, chuyển động, rùng rùng lan tỏa, nhân lên mau chóng, báo hiệu sẽ tạo thành một vụ nổ thình lình, đủ sức khiến con người - lớp vỏ bao bọc những vòng tròn đang nhân lên theo tốc độ kinh hoàng đó - vỡ tung thành hàng triệu mẩu vật chất li ti. Nếu không bám kịp vào cạnh bàn, hẳn cô gái nhỏ đã ngã vật xuống mặt sàn quán, lúc này trông như bàn cờ khổng lồ, với những ô gạch đen trắng xếp theo trật tự đơn giản đều đặn, nhưng lại tạo nên hiệu ứng thị giác một cách sâu hút một cách quỷ quyệt. Gục trán xuống mặt bàn cóng lạnh, hoàn toàn bị cảm giác đau đớn thể chất khống chế, điều duy nhất Minh còn làm nổi là gượng mở mắt, mở to.
Dãy mái che lợp vải. Bóng người chuyển động liên tục trong khu mua sắm. Gần hơn, các bộ bàn ghế lờ mờ in bong lên ô kính ngăn cách quán ăn với không gian bên ngoài… Tất cả đều bị thu nhỏ thành kích cỡ của những món đồ chơi, nhưng lại rõ rang, từng chi tiết của chúng nổi lên mồn một, như thể được nhìn qua một thấu kính kỳ dị.
Có một lúc, trong dòng người tấp nập trong khu phức hợp, có hai cái bóng tách ra, tiến gần về phía ô kính góc nơi Minh ngồi. Vẫn là Trung và cô gái tóc nâu đi cùng cậu ấy. Họ dừng dưới một mái che, hình như đang tranh luận có nên vào đúng cái quán đồ ăn kiểu Ý này hay không. Chàng trai bóng rổ nhún vai bực dọc khi mắt nâu lắc mạnh, giận dữ. Rồi họ cũng bỏ ý định, quay lưng bước đi. Một cách trìu mến, hoặc để xoa dịu sự khó chịu vừa hiện ra từ cuộc cãi vã, cậu ấy đặt tay vòng nhẹ qua eo lưng bạn gái. Hình bong hai con người trẻ trung đẹp đẽ ấy vẫn rõ nét, cho đến khi họ đi qua đài phun nước nhỏ.
Không thể tin được, chỉ hơn một bước chân, phía sau lớp bụi nước, nhưng cô gái tóc nâu đã biến mất. Hay chính xác hơn, đôi mắt lúc này biến thành thấu kính uốn cong của Minh chỉ còn nhìn thấy một mình Trung. Thật kỳ lạ là bàn tay cậu ấy vẫn đưa sang, lơ lửng trong không khí, như đang đặt trên một thân thể vô hình.
Cơn đau đột ngột bị đẩy lên một mức độ mới, khiến ngón tay buông rời cạnh bàn. Không thể chịu đựng hơn nữa, Minh nhắm mắt, thôi chống cự, để mặc cảm giác đau đớn ghê khiếp hoàn toàn choáng kín.
* * *
Những ngón tay thơm dịu mùi hoa luồn nhẹ trong tóc Minh, vén lên các lọn tóc bướng bỉnh lòa xòa trước trán.
Hương thơm của những chum hoa lila rủ êm vô số trên hàng rào gỗ của ngôi nhà vườn yên tĩnh.
Hương thơm của loài tử đinh hương mà người ta chỉ có thể nhận ra trong yên lặng, khi chỉ có một mình.
Cô gái nhỏ cựa nhẹ, hé mở mí mắt khô khốc như hai mảnh giấy lụa mỏng. Bên kia mặt bàn sắt uốn, áo ca-rô xám xanh đã ngồi từ bao giờ. Cậu ấy khoanh tay trước ngực, bình thản. Nhấc hẳn đầu lên, Minh bang hoàng, trừng trừng nhìn người đối diện. Vẫn giữ nguyên dáng ngồi ấy, chàng trai Tử Đinh Hương đẩy về phía cô them một cốc trà xanh, từ phần combo mà cậu đã đặt cho chính mình.
- Đừng sợ, tôi chỉ vừa vào đây thôi!
Trong một phản ứng ngốc nghếch, Minh đưa tay lên mái tóc rối tinh. Lại ảo giác. Nếu cậu ấy chạm vào tóc cô, thì chỉ có thể bằng ánh mắt trong suốt kia mà thôi. Những vòng tròn đau đớn biến mất, đột nhiên như khi chúng hiện ra, khiến người ta cũng bẵng quên.
Cô gái nhỏ ngượng nghịu:
- Hình như tôi vừa ngủ thiếp đi một lúc thì phải.
- Năm phút! - Người bên kia bàn gõ nhẹ lên mặt đồng hồ mỏng dây da kiểu dáng cũ xưa mà cậu ấy đeo trên cổ tay.
Minh im lặng. Vậy là người này đã nhìn thấy cô, từ lúc cô bước chân vào tiệm ăn.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu mờ dần đi, khi câu chuyện giữa họ mở ra một cách nhẹ nhõm, tự nhiên. Rồi trạng thái khó khăn khi phải làm quen với kẻ xa lạ cũng mất hẳn dấu vết, khi Nguyên – tên của chàng trai, cùng cô đi sang khu vực bán hàng điện máy, vào một cửa hiệu máy ảnh.
Nguyên còn đưa cô sang đường, đến trạm chờ để đón chuyến xe bus về nhà. Chiếc máy ảnh vừa mua hơi trì xuống trong chiếc túi vải olive. Trong khi cô gái nhỏ bối rối tự hỏi không biết cậu ấy có lên xe cùng không, thì Nguyên lên tiếng cho biết cậu ấy còn vài việc phải vào trung tâm thành phố nên sẽ đón chuyến xe ngược chiều. “Chúng ta còn gặp lại, không lâu nữa đâu!” - cậu ấy nói, bằng chất giọng rất lạ vẫn làm Minh chưa hết ngạc nhiên, với cách nhấn giọng ở giữa câu và lối phát âm từng chữ rõ rang cô chưa từng gặp ở bất kỳ ai khác.
Khi Minh lên đúng chiếc xe bus hai tầng mà cô đón ở lượt đi, Nguyên mới quay bước. Đám trẻ nhỏ cắm trại đã đến nơi cần đến. Tầng hai lại trống trải, còn mình cô. Minh lên hàng ghế phía trước, sát ngay tấm kính chắn gió có tầm nhìn rộng lớn. Đèn đỏ khá lâu ở ngã tư giao điểm hai đại lộ. Chiếc xe lớn rùng rùng chuyển bánh khi đèn xanh bật mở. Từ con đường cắt ngang, một chiếc mô-tô như tia chớp màu vàng chanh lao vọt lên, vượt đèn đỏ.
Xe của Trung, không thể nhầm lẫn. Chiếc mô-tô đâm sầm vào mũi xe bus đang tăng tốc.
Một bóng người bay lên, ngang tầm mắt Minh, trước khi rơi mạnh xuống mặt đường bóng loáng.
Tích tắc, nhưng vẫn kịp để nhìn thấy gương mặt xinh đẹp chỉ còn vẻ hoảng sợ tột độ, với mái tóc nâu không còn kiêu hãnh hất cao.
Tai nạn kinh hoàng. Mọi việc sau đó tiếp diễn như trong một đoạn phim quay chậm. Người cầm lái chiếc mô-tô vô sự, nếu không kể vài xây xát nhẹ nơi cánh tay và đầu gối. Nhưng cô gái quên đội mũ bảo hiểm ngồi sau đã chết, trong cú rơi tàn khốc xuống mặt đường tràn ngập nắng Hè, lúc này đã đông cứng lại như một lớp băng tỏa sáng.
(CÒN TIẾP)


XUYÊN THẤM KỲ 01


KỲ 01: CHÀNG TRAI TỬ ĐINH HƯƠNG

Những thanh gỗ cứng nối vào nhau thành từng đoạn, rộng chừng sải tay tựa vào mảng tường gạch đỏ ở sân sau. Lớp sơn trắng phủ lượt thứ hai trên các đọan hàng rào này đã khô se, không còn dính vào đầu ngón tay khi Minh chạm thử. Cuối tuần, tất cả sẽ được đóng xuống đất, ngăn cách khoảng sân vườn với mảnh đất phía sau lưng nhà rộng mênh mông, còn bỏ hoang. Ngồi trên bậc thềm trong buổi sáng mùa Hè, dưới bóng râm mát dịu của mái hiên, cô gái mảnh khảnh có mái tóc hơi rối buộc đuôi ngựa nheo mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài ngôi nhà còn nhiều phần bề bộn.
Theo bản vẽ quy hoạch chung, chủ nhân của những ngôi biệt thự trong khu vực có thể xây hẳn bức tường gạch cao tối đa một mét bảy lăm, khoanh vùng diện tích đất riêng, ngăn cản những đôi mắt tò mò hoặc các vụ đột nhập trái luật. Nhà Minh số 25, tận cuối con đường nội bộ. “Dù khu nhà này khá đảm bảo an ninh, hệ thống khóa chống trộm của nhà mình hiện đại bậc nhất, chúng ta vẫn phải xây thêm vài chục tường rào bằng đá tảng hay gạch nung. Thật sự ba không thấy yên tâm khi nghĩ rằng có kẻ lạ mặt nào đó lảng vảng ngoài cửa trong đêm tối, hoặc khi con chỉ có một mình ở nhà ban ngày!” – Hơn một lần, trong bữa tối đủ cả ba người quanh bàn ăn, ba Minh nhắc lại mối lo ngại, với vẻ căng thẳng khác thường so với một người luôn điềm tĩnh như ông. Ý tưởng này được mẹ ủng hộ hết lòng. Tuy nhiên, cô gái nhỏ không hào hứng với kế hoạch dựng them hàng rào mà ba cô đặt ra. Dù hoang sơ với những lùm cây rậm rạp, vài thân cổ thụ cao vút một cách khó tin, đám dương xỉ vô số bám trên vài than gỗ ruỗng, các bụi cỏ lau sát mí sông rờn lên thảng khi, nhưng không gian ngoài kia vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên khiến người ta không bao giờ chán mắt ngắm nhìn, chưa kể bầu không khí luôn phảng phất hương thơm tinh sạch. Thật uổng phí khi tự làm ngôi nhà trở nên biệt lập với thiên nhiên hiếm hoi trong một đô thị sắt thép. Chăm chú lắng nghe con gái thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ, ông bố khẽ nhướn mày: “Để phủ nhận một kế hoạch, theo đúng quy tắc, con sure là có một kế hoạch khác thay thế?”. Mỉm cười tự tin, cô gái 16 tuổi lặp lại đúng cách nói của ba, đầy vẻ công việc nhưng cũng không kém phần hài hước: “Bản vẽ chi tiết hang rào nhà số 25 sẽ được trình cho ba duyệt trong hai ngày nữa, chắc chắn!”.
Vài tháng trước đây, Minh còn đang trong năm học của lớp Mười Một, ngôi nhà lớn đã hoàn thành sau thời gian xây cất kéo dài. Một tài sản đáng tự hào sau bao nhiêu năm ba mẹ cô làm việc cật lực, dành dụm. Cộng thêm các hợp đồng trong lĩnh vực xây cất thành công một cách khó tin thời gian sau này ba Minh giành được. Dọn khỏi căn hộ chung cư chật hẹp ở trung tâm thành phố, gia đình cô về khu đô thị mới. Mọi người đều hài long, trừ Minh.
Thời điểm ấy, bỗng nhiên cô thật sự cảm thấy khó khăn. Thậm chí có cả nỗi giận dữ ngấm ngầm khi bị bóc khỏi môi trường thân quen từ thời thơ ấu. Chiếc giường đơn kiêm bàn học kê gần chỗ nấu nướng ấm khói giờ được thay thế bằng căn phòng lát gỗ tràn ngập ánh sang. Một chiếc laptop nhẹ tênh mẹ tặng, khi Minh lọt vào danh sách Top 10 học sinh có bảng điểm đỉnh nhất khối, thay cho cỗ máy tính cồng kềnh. Tuy nhiên, các chi tiết tiện nghi không hoàn toàn là thứ Minh ao ước. Ở lẽ nào đấy, chúng còn làm tăng thêm cảm giác lo lắng và thất lạc. Cô không tin mình có thể sống theo cách mới: Chẳng còn các cuộc dạo phố buổi tối với mấy cô bạn. Các prom do vài thành viên nổi bật trong lớp tổ chức, thường kéo dài đến tận mười giờ đêm, sẽ không còn tên Minh trong danh sách khách mời. Ở trong khu vực khá vắng vẻ này, đường truyền Internet thường bị hỏng. Đừng hi vọng có thể tìm wi-fi quanh đây. Không đi chơi. Không giao tiếp trên mạng. Không có các cập nhật thú vị về đĩa nhạc mới, bộ phim vừa ra rạp hay phong cách thời trang sẽ thịnh hành trong mùa Hè này. Ngay cả mối quan hệ dễ thương mới chớm với Trung, cầu thủ bong rổ nổi nhất trường, cũng nhạt dần. Một lần nữa, cô lại trở thành người khác biệt trong cộng đồng, điều từ trước đến nay cô luôn gắng sức tránh né. Tuy nhiên, về sống hẳn trong ngôi nhà mới, một số sự kiện đã khiến tâm trạng cô gái nhỏ thay đổi, chóng vánh.
Dọn về nhà mới, cũng là lúc công ty ba Minh mở rộng quy mô. Mẹ cô cũng bận rộn với chức vụ cao hơn ở Viện nghiên cứu. Cô con gái duy nhất của họ dường như được toàn quyền lo liệu cho ngôi nhà lớn. “Cứ làm mọi việc theo cách con muốn!” – Ba nói, đôi mắt trìu mến – “Xây ngôi nhà này, ba mẹ muốn con thoải mái sống trong điều kiện tốt hơn, bù lại những năm tháng gia đình ta quá thiếu thốn. Hãy tập chủ động mọi việc. Chẳng phải sau này con sẽ làm chủ cuộc sống của con, phải tự phán đoán và suy xét mọi thứ hay sao?”. Hàng loạt công việc không tên chờ đợi Minh nhúng tay vào, cuốn cô ra khỏi nỗi phiền muộn ban đầu. Cửa sổ các phòng lớn nhỏ cần được làm rèm chống nóng hoặc giảm sáng. Vật dụng hiện đại cho gian bếp hiện đại. Dù tất cả đồ dùng gắn bó kỷ niệm gia đình đều được đóng thùng chuyển theo sang đây, thì vẫn cần sắm sửa thêm hang trăm vật dụng nho nhỏ để đặt vào các không gian rộng gấp nhiều lần căn hộ cũ. Và tuyệt hơn cả, vạt đất không đổ bê tông cạnh hồ bơi và phía sau lưng nhà, chỗ Minh lúc này ngồi trên bậc thềm nhìn ra, ba mẹ cho phép cô tự thiết kế và chọn lựa cây cỏ. Những luống hoa sẽ thay đổi theo mùa. Các vuông cỏ xanh và mềm mịn sẽ trải dài đến tận chân bậc thềm. Dòng suối nhân tạo sẽ viền theo lối đi rải sỏi… các khung hình êm dịu hiện ra trong đầu Minh, rành mạch bố cục, màu sắc từng mảng mềm xốp, như trên một bản vẽ tay hoàn hảo.
Các ngày cuối tuần khi còn trong năm học và suốt tháng đầu tiên của mùa Hè, tranh thủ lúc net chạy, cô gái nhỏ vào các trang web cây cảnh lung tìm thông tin giống cây xanh, các loài hoa leo tường rào, hoa trồng đất vườn, giống là trang trí. Đi bộ ra đường lớn, đón xe buýt hai tầng và ngồi xe chưa đầy mười phút là đến một trại ươm trồng thử nghiệm giống cây mới rộng thênh thang, vốn chỉ được giới thiệu vài dòng trên net. Không chỉ tha hồ lựa chọn tất cả những mẫu cây hoa trang trí vườn màu sắc lạ lẫm và dáng vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu, Minh còn được một nhân viên trại ươm hướng dẫn khá nhiều bí kíp như cách trộn đất trấu, phương pháp giữ các loại kiểng lá xanh bền màu hay làm sao để những nụ hoa nở rộ cùng lúc. Sau thời gian làm quen và tập sự, giờ thì Minh đã có thể trồng cỏ, thuộc các đặc tính của nhiều loại cây hoa, chăm sóc chúng như người làm vườn thứ thiệt. Công việc ngoài trời khiến cô mệt nhoài, nhất là trong thời tiết nồng nực lẫn các cơn mưa đột nhiên của mùa Hè. Không hiếm lần, vạt đất vừa xắn ngay thẳng hàng lối chưa kịp xếp gạch viền đã bị nước mưa biến thành vũng bùn lõng bõng. Làn da trắng xanh dần rám nắng. Các đốm tàn nhang lờ mờ hiện lên trên gò má và chóp mũi hếch. Nhưng mấy chi tiết lặt vặt ấy Minh chẳng bận tâm. Mảnh vườn này có sức hút kỳ lạ. Thật khó dứt ra khỏi nó một khi đã bắt tay vào.
Nhìn ngắm mảnh vườn đã bắt đầu thành hình, ba tuyên bố sẽ chuyển vào tài khoản cho Minh khoản tiền công kha khá.
- Thay vì phải gọi thợ làm vườn chuyên nghiệp! – Ông giải thích, cũng như sau này ông hứa thanh toán ngang bằng mức thuê thợ hang rào, thậm chí gấp rưỡi, nếu Minh đảm trách toàn bộ khâu thiết kế, mua vật liệu, và hoàn thành sớm hơn thời hạn.
- Ba không nhất thiết phải sòng phẳng vậy đâu. Nếu việc gì cũng phải tiền bạc con mới nhúc nhích tay chân, thì ba có nguy cơ phá sản sớm đấy! - Hồi đầu Minh đã nói với ba như thế, ngay thẳng như đúng bản tính cô, cố giữ vẻ hài hước, nhưng không phải không có chút cáu kỉnh – Con sẵn long làm mọi thứ, vì con yêu ngôi nhà của mình, và vì con thích làm việc nữa!
- Ba hiểu những gì con đang nghĩ. Nhưng ba cũng muốn con không trở thành một kẻ ngây thơ hay hờ hững trước tiền bạc, ngay cả khi con được đảm bảo. Không ai biết trước bất trắc nào xảy ra trong tương lai. Để không phạm sai lầm, tốt nhất con cần học cách đo lường giá trị của công sức bỏ ra. Tiền bạc không phải là tất cả, nhưng luôn là một thước đo đáng tin cậy!
Khi nói những điều này, đôi mắt người cha sẫm lại, ánh lên một tia sang kỳ lạ. Làn da trên tay Minh rợn nhẹ, với linh cảm bất an thoáng qua. Gạt nó đi, cô gái nhỏ đồng ý:
- Vậy cũng được, ba. Con sẽ làm hết các việc đã nhận, dù không hẳn vì tiền!
- À này con gái, nếu ba nhớ không nhầm, có một ai đó đang mơ ước chiếc máy ảnh kỹ thuật số! - Khoảng tối trong đôi mắt mất đi. Ông bố búng nhẹ ngón tay, làm như vừa sực nhớ ra – Hình như là loại máy chuyên nghiệp, dành cho một nữ thiết kế ngoại thất và nội thất trẻ, có gu thẩm mỹ đáng gờm!
- Ồ! – Minh chỉ có thể thốt lên thế, áp cả hai bàn tay lấm lem trên má.
Cô chợt hiểu, “thanh toán tiền công” cũng là cách ba khéo léo giúp cô đạt được mong muốn, mà cô không cảm thấy mình giống con bé chỉ biết dựa dẫm hay ngửa tay xin xỏ. Mới đây, đi qua trạm rút tiền, Minh ghé kiểm tra tài khoản. Có thêm hai triệu đồng chuyển vào. Vậy là chiếc máy ảnh mơ ước đã trong tầm tay. Viễn ảnh mang lại cảm giác vui sướng ngọt ngào, đến mức cô gái nhỏ quyết định sẽ để dành nó, không vội mua máy ngay. Giống như niềm vui khi phát hiện rằng, bắt tay vào công việc làm vườn lạ lẫm, người ta mới khám phá các thú vị mới mẻ, mà nếu chỉ nhìn từ bên ngoài hay phán đoán về nó, người ta sẽ chẳng bao giờ biết được. Như lúc này đây…
* * *
Điện thoại trên xích đu rung nhẹ. Chất giọng tươi tắn với cách nói líu ríu ngộ nghĩnh của cô bạn thân nhất lớp bỗng khiến Minh vui vui. Từ hồi nghỉ Hè, hai đứa chưa gặp. Khi nào mảnh vườn hoàn thiện, Minh mới rủ Tina đến chơi nhà. Cô bạn than gọi để khoe chuyến du lịch dọc theo con đường di sản miền Trung tuần tới. Nhưng chủ đích cú điện thoại, là thuật lại chi tiết cuộc chạm trán tình cờ với chàng trai bóng rổ của Minh.
- Cậu ấy tung tăng với một cô nàng tóc nâu nhé! – Tina lắng tai chờ phản ứng của bạn.
- Vậy sao? – Minh bình thản, vẫn cười.
- Cậu biết cô nàng tóc nâu ấy là ai không? – Tina thì thào, phân vân. Dù bồng bột, Tina vẫn biết, ở khía cạnh cảm xúc, Minh không rắn rỏi như luôn tỏ ra - Cậu không muốn nghe Trung đã nói gì khi nhận ra tớ chứ…
- Bỏ qua đi, Tina. Có vài việc cần quan tâm hơn là mối quan hệ tớ không thể kiểm soát! – Minh khéo léo chấm dứt cuộc nói chuyện – Đi du lịch vui vẻ nhé! Lúc cậu về, vườn nhà tớ đã xong. Cậu xin phép ba má qua tớ chơi được không? Và tụi mình tổ chức tiệc ngủ chỉ có hai đứa!
Minh cất hẳn điện thoại vào nhà. Đuôi tóc rối hất nhẹ qua vai. Để không buồn rầu, tốt nhất không nghĩ quá nhiều đến những điều có thể đẩy mình vào trạng thái buồn rầu.
Uống cạn cốc trà mát lạnh có vài lát chanh, Minh nhấc bộ đồ làm vườn bằng thép không rỉ và một chậu gỗ nông tiến về chỗ mai kia cô sẽ trồng đoạn hang rào đầu tiên. Chiều hôm qua, khi dùng thước lấy số đo chính xác từ tường phòng bếp ra chỗ được phép ngăn cách đất nhà riêng, cô bỗng khựng lại. Trên gò đất nhỏ đen mịn, dưới bóng râm mát của cây du cổ thụ, có một loại cây dại chưa từng thấy trước kia, ngay cả nơi vườn ươm ngỡ như có đủ tất cả giống cây nhiệt đới. Bằng mắt thường, vẫn có thể quan sát các tia lá mảnh dài uốn lượn như những mạch máu. Những mạch máu ấy đan vào nhau, tạo thành tấm lưới tinh xảo, phức tạp nhưng lặp lại đều đặn và chính xác. Chúng phủ lên khoảng đất hẹp màu xanh kỳ lạ, lúc ánh rực lên quyến rũ mắt nhìn, lúc thẫm lại, lẫn vào màu đất ải mục. Ấn tượng về mảnh lưới thực vật lạ lung đến mức, Minh thoáng nghĩ chúng không thuộc giống loài cây cỏ, mà chính là loài động vật kỳ dị biến hình, từng mạch máu có nhiễm ánh lân tinh. Sau vài phút bàng hoàng, cô chợt nghĩ sẽ rất độc đáo nếu giống địa y này phủ kín dải đất viền theo dòng suối nhân tạo, thay vì rải sỏi hoặc trồng cỏ. Thế nên giờ đây, trong khi chờ đợi lớp sơn trắng trên hàng rào khô hẳn, cô sẽ xắn từng mảnh đất phủ những mảnh lưới ấy, chuyển chúng nơi thích hợp hơn.
Tấm lưới chỉ rộng chừng sải chân qua một đêm đã lan rộng gấp đôi. Mọi việc không dễ như ban đầu Minh hình dung. Đốm địa y đầu tiên, ngay khi chiếc bay thép bén ngọt luồn nhẹ vào dưới lớp đất, những nhánh lá xanh thẫm tức khắc rung nhẹ, co cuộn tựa bầy cuốn chiếu. Màu xanh đặc biệt chuyển sang xanh tái, rồi trắng toát, và cuối cùng là sẫm nâu như đã khô héo từ lâu. Tất cả quá trình biến màu quá nhanh, chưa đầy ba mươi giây. Cô gái nhỏ rút chiếc bay, chăm chú nhìn những viên đất in bóng trên vật thể kim loại sáng lạnh. Bất giác, cô ném chiếc bay sắc lẻm qua bên.
Mặt Trời hắt hơi nóng hừng hực vào đầu và gáy Minh. Nhưng có hề gì.
Bằng cả mười đầu ngón tay, Minh sục vào lớp đất bên dưới khoảng địa y lớn hơn. Lớp đất ẩm lạnh, tơi xốp. Nhặt được vài vật thể tròn dẹt, cứng và trơn nhẵn, cô ném bừa vào chậu gỗ rồi tiếp tục. Vài chuyển động mơ hồ nào đó, của những con giun đất luồn qua các kẽ ngón tay, hình như. Nhưng Minh không chút ghê sợ. Một tháng làm vườn giúp cô quen thuộc, phân biệt dễ dàng loại đất trồng nào sẽ thích hợp các giống cây cỏ nào, cảm nhận được cả độ tốt xấu của đất chỉ bằng hơi ẩm lẫn mùi hương thoảng qua. Lựa các ngón tay vào sâu đất hơn, cô vừa quan sát màu sắc nhánh lá. Đúng như cô phán đoán, không có gì bất thường khi đám rễ tế vi không tiếp xúc với kim loại. Thở phào, cô nhấc toàn bộ mảng địa y, đặt vào chậu gỗ. Một trong các nhánh lá co nhẹ, như phản ứng vì bị tách khỏi bóng râm. Nhưng tất cả đều ổn. Hào hứng, Minh quỳ hẳn đầu gối, chống cả hai khuỷu tay lên lớp đất mềm. Ngược sang, bong cô phủ kín cả mỏm đất. Mảng đất của tấm lưới lớn hơn được chuyển nhẹ sang hai cánh tay. Những ngón tay co nhẹ, chuẩn bị nhấc hẳn lên. Đúng lúc ấy…
Ngón trỏ bàn tay trái đột nhiên bị kéo căng. Đám dây vô hình túa ra từ một hốc đen nào đấy, quấn quanh ngón tay, níu giữ. Từng sợi mảnh thít chặt, như sắp cắt nghiến hai khớp ngón đầu. Hoảng hốt, Minh nhỏm hẳn dậy, trì mạnh đầu gối, giựt mạnh tay. Dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác đứt lựt phựt trong lớp đất rất rõ. Mảng đất phủ tấm lưới địa y rơi xuống lả tả, nhưng một phần tấm lưới xanh rì ấy vẫn vương trên tay trên tay Minh khi cô rút được lên cả hai cánh tay.
Không có gì khác thường ở đầu ngón trỏ bàn tay trái, trừ một đường hằn rất mờ ngay đốt đầu tiên.
Cảm giác đau đớn và ghê sợ vẫn bám chặt, nguyên vẹn. Có lẽ tay Minh bị tê buốt cục bộ, gây ra ảo giác kỳ lạ, cô tự nhủ. Khi ngón tay có thể co lại, Minh tiếp tục công việc bỏ dỡ. Dỡ tấm lưới xanh nhăn nhúm, cô nhẹ nhàng đặt chúng vào lớp đất có sẵn trong chậu. Bỗng, như một thân cây non bị đốn ngã thình lình, cô đổ ụp về trước. Dù nửa người tê cứng, mắt Minh vẫn nhìn thấy một nhánh xanh, luồn ra từ lưới địa y đang ghì chặt một cánh tay cô, trườn lên làn da, hướng về phía đầu ngón trỏ bàn tay trái. Nơi ấy, máu từ vết hằn, từ lúc nào đó, đã rỉ ra, đọng thành một hạt to.
Nó sẽ lách qua vết đứt ấy, len lỏi vào cơ thể mình…
Ý nghĩ sáng suốt lóe lên.
Bằng tất cả sức lực, Minh vung mạnh cánh tay, hất văng đám địa y. Co quắp hai tay trước ngực, cô không sao nhúc nhích được nữa. Mặt Trời lại hiện ra sau đám mây che, chiếu thẳng chỗ Minh nằm, bất kể tán rợp của cây du cổ thụ. Vẫn nằm im trên đất, cô gái nhỏ thỉu đi dưới nắng Hè chói chang.
* * *
Đồng hồ nhà bếp chỉ hơn mười giờ. Tệ thật, mình đã nằm trên đất cả tiếng. Minh lẩm bẩm, rửa tay dưới vòi nước lạnh. Rốt cuộc thì cô cũng đặt đám địa y vào nơi cô thích. Những mảng lưới xanh yếu ớt rồi sẽ lan rộng nhanh thôi. Cảm giác ngạt thở hay tê buốt đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, Minh bỗng nghĩ vụ tấn công của mảnh lưới địa y vừa nãy thực ra chỉ là một ảo giác mà cơn say nắng gây nên. Trên ngón tay, có dấu hằn mờ, nhưng không có vết đứt nào gây chảy máu.
Minh lau khô tay bằng khăn bông mềm, liếc qua bóng mình trong gương. Tina nói đúng, cần mua tuýp kem chống nắng trước khi mặt mình biến thành quả trứng cút. Rồi phải mặc áo chống nóng khi làm vườn, nếu không muốn ngã ngất thêm một lần nữa. Nước và bọt xà bong rút hết trong lavabo. Minh nhận ra mấy thứ cô nhặt được ban nãy đã trôi sạch lớp đất.
Một chiếc kính tròn, đường kính độ 5 xen-ti-mét, được viền bằng vòng đồng han gỉ, nhưng hình dáng còn khá nguyên vẹn.
Một cái nút hình trụ cao gần hai cen-ti-mét, có lẽ bằng hợp kim bạc, trắng đục, có rãnh, cầm khá chắc tay.
Ba con ốc nhỏ, răng cưa vẫn sắc sảo dù hình lục giác cổ lỗ của chúng cho biết chúng được chế tạo ít nhất cũng vài mươi năm trước. Có lẽ chúng bong ra từ một cỗ máy nào đó, của một chủ nhân nào đó, từng đi qua khu đất giờ đây là vườn nhà Minh.
Bỏ chúng vào hộp giấy nhỏ, cô đặt lên bệ cửa sổ, phơi khô.
Minh lưỡng lự khi nghĩ sẽ nấu nướng rồi ăn trưa một mình ở nhà. Tốt hơn hết là vào trung tâm đô thị mới, mua kem chống nắng, mũ rộng vành và có thể ăn qua bữa ở tiệm fast food nào đấy. Trong ví chỉ còn ít tiền. Cô cầm theo thẻ tín dụng phòng khi cần đến.
Ở trạm chờ xe bus, không chỉ có mình Minh.
Một chàng trai, trạc tuổi cô, hoặc lớn hơn tí chút, ngồi trên băng ghế lượn sóng. Cậu ta đọc quyển sách nhỏ, chất giấy ngả vàng. Ngay cả khi cô gái nhỏ ngồi ghé đầu kia băng ghế, cậu ta cũng không buồn rời mắt khỏi trang sách. Hương thơm dịu nhẹ phảng phất trong không khí. Mùi loài cây hoa nào đó mà Minh không thể gọi tên.
Theo thói quen, mua vé xong, Minh lên thẳng tầng hai trống trải. Nhưng cô không phải là khách hang duy nhất lên đây. Chàng trai ở trạm chờ đi sau cô, chọn ghế song song bên kia lối đi hẹp. Cậu ta vẫn chăm chú với sách nên cô có thể kín đáo quan sát người lạ đôi chút. Không chỉ gương mặt nhìn nghiêng với xương trán và quai hàm sắc nét, đây còn là người khá am tường thời trang khi chọn phong cách retro - chiếc áo ca-rô xám xanh và kiểu quần jeans đơn giản thanh lịch cùng tông. Chiếc túi da thuộc được xử lý sờn màu đeo chéo vai. Và ấn tượng nhất, đôi giày đế mềm hơi lấm lem, với những hạt đất bám trên mũi giày và cả gấu quần jeans.
Đột nhiên, cậu ta rời trang sách, nhìn thẳng vào đôi mắt đang quan sát mình.
Đó là đôi mắt kỳ lạ nhất mà Minh từng nhìn vào. Người ta không thể phân định đó là đôi mắt đen dịu hay xám tro. Nhưng vài vệt hồng và xanh lướt qua đáy mắt ấy thì không thể không thấy.
Và lúc này, hương thơm mát dịu ở trạm chờ xe cũng đang hiện diện ở đây. Mùi của hoa tử đinh hương. Minh đã nhận ra.
Mùi hương thật lạ lùng, với một chàng trai.
(còn tiếp)

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

CHUỖI HẠT AZOTH KỲ 15 ( kỳ cuối )



KÌ 15 ( kỳ cuối )
TÁI SINH

Các vệt đen lướt ngang dọc ngoài cửa sổ. Những đỉnh thông nghiêng ngả. Các cành nhánh răng rắc gãy, rơi xuống các bụi đỗ quyên bên dưới. Không phải gió. Cuộc giao chiến dữ dội của những kẻ vô hình. Nhưng, San không chú tâm đến những điều ấy nữa. Mọi tranh giành, âm mưu hay hành động tàn bạo vốn rất hứng thú với cô đều trở nên vô nghĩa vào thời khắc này. Khi tất cả sa đà vào những việc vụn vặt, càng dễ dàng hơn cho cô thẳng tiến đến mục đích cuối cùng.
San thay bộ váy lấp lánh bằng bộ trang phục đơn giản, gọn ghẽ. Thậm chí cô vứt bỏ lại cái hoodie vừa xỏ tay vào, chỉ cần áo pullover mỏng có túi trước bụng là đủ. Cô không lạnh. Viễn cảnh sắp sửa làm chủ trọn vẹn chuỗi hạt thần thánh khiến máu trong mạch máu nóng rực lên.
Tay nắm chặt chiếc hộp gỗ dẹt, San bước vội vã trên hành lang. Ở căn phòng lớn đầu hồi, căn phòng bà nội Danny cửa không khép. Khi cô đi ngang qua, ngồi im bên chiếc bàn gương cổ kính, bà cụ đột ngột ngẩng đầu lên. Đôi mắt họ gặp nhau trong tích tắc. Thấu hiểu. Bà ta cũng chờ đợi chuỗi hạt hoàn thiện, suy nghĩ trong San cuồng lên. Không bước nữa, cô chạy trên cầu thang, đẩy cánh cửa mà ban nãy Danny đã mở, lao ra khỏi ngôi nhà.
Vài nhánh thông vẫn rơi lả tả. Các cụm lá đỗ quyên dập nát. Những đốm hoa vừa hồng rực bung nở giờ đây chuyển sắc tím bầm, dần lịm tắt.
Cô gái xinh đẹp trừng trừng nhìn vào khoảng trống, mỗi khi các tán lá rạp xuống. Trong ánh sáng ban ngày, khi phơi bày bản chất hung bạo chân thật, những kẻ đến từ địa ngục thường chọn sự vô hình. Nhưng, thảng hoặc, họ vẫn mất kiểm soát, để lộ vài nét tướng mạo quen thuộc để mắt thường như San cũng có thể nhận ra.
Nhận ra, mà không ngạc nhiên. Vì đó là cuộc giao chiến giữa người quản gia áo đen với ác thần trẻ - cô bạn Da Nâu. Những kẻ gánh vác cùng một nhiệm vụ: bảo vệ Azoth.
Những kẻ điên rồ! – San nghĩ thầm. Cùng đến từ một nơi, rõ ràng người áo đen muốn ngăn cản sự hoàn thiện chuỗi hạt. Lẽ ra Khiết cũng phải theo đuổi cùng nhiệm vụ ấy, bởi nếu chuỗi hạt toàn vẹn, mà lại không thuộc về chúa tể địa ngục, thế giới bóng đêm sẽ bị xoá sổ. Nhưng Da Nâu đã đổi hướng bất ngờ. Thậm chí, cô bạn ấy còn hành động để giúp tiến trình đó đến nhanh. Trong cuộc giao tranh của những linh hồn tăm tối, chắc chắn sẽ có một người phải chết. Điều ấy quan trọng gì chứ, cô gái xinh đẹp cười khẩy, chạy xuống chân núi. Trong khi tất cả bị cuốn vào những hành động điên cuồng vì những động cơ vô nghĩa, chính ta, duy nhất ta, sẽ là người sở hữu chuỗi hạt quyền lực.
San đứng bên đường. Gió không ngừng thổi ở đoạn đường đèo. Nhưng mái tóc xoăn đen thẫm bất động trên vai. Gương mặt cô vươn về phía trước, cánh mũi xanh tái phập phồng, con ngươi mở to. Dáng vẻ kiêu hãnh chỉ có ở một mãnh thú non trẻ rình mồi. Trong khi chờ chiếc xe nào đó chạy ngang đoạn đường này để xin quá giang, cô gái xinh đẹp mở chiếc hộp gỗ, bất kể sẽ có thêm một cái chết sẽ đến trong tầm ảnh hưởng của chuỗi hạt, bất kể cô biết rõ ai là người sẽ nhận cái chết đó. “Các người sẽ nhìn thấy gương mặt của mình! – San thì thào với chuỗi hạt – Cô bạn Bình Nguyên sẽ về từ biển. Và ta sẽ ra biển, để đón hạt Azoth cuối cùng!”
Trên nền nhung đen, làn máu xanh bạc lóng lánh, loé lên như tia mắt tàn bạo khi chạm ánh sáng ngày.
Lời nguyên của Azoth một lần nữa hiệu lực: Khi nắp hộp bật mở không nguyên cớ, sẽ có một thể xác bị đày đoạ hoặc một linh hồn bị mang đi.
Đó chính là thời khắc thân thể Danny đập mạnh xuống đáy hố thẳm.
Tảng đất cuối cùng rơi xuống, vụn vỡ, phủ kín mái tóc xoăn dài mềm mại, lấp đầy những ngón tay xanh xao xoè rộng trong nỗi đau đớn tột cùng.
*
Gió rầm rì luồn trong những bụi đỗ quyên.
Khiết mở hé mắt. Một lọn tóc ngắn bay nhè nhẹ trước mắt. Cô đã trở lại hình dáng của người bình thường, không còn vô hình. Nhưng, cô cũng nhận ra mình không sao cựa quậy. Một phép thuật ghê rợn nào đó đã biến vài nhánh đỗ quyên mềm mại thành các mũi sắt nhọn, đâm xuyên qua thân thể ác thần trẻ. Khoang bụng. Lồng ngực. Cả hai cánh tay. Và vết đâm nặng nhất chếch mé cổ, chỉ cách khí quản hai centimetre. Từ các vết đâm, máu đang rỉ xuống, từng vệt mảnh, trườn theo nhánh lá, thấm vào những hạt đất đen mịn.
-          Ta không cần giết mi, phải không? – Người áo đen đã thì tháo ghé sát tai Da Nâu, khi giành phần thắng trong cuộc giao tranh – Cứ nằm đây, vài giờ nữa, khi Mặt Trời lên cao, mi sẽ hiện nguyên hình thôi. Các bạn mi thức dậy xuống vườn, sẽ phát hiện ra mi trong tình trạng này. Nhưng lúc đó thì mi đã chết rồi!
Thế là hết. Cuộc đời của một kẻ tái sinh như mình đã trôi qua như một chớp mắt. Da Nâu thầm nghĩ, nhắm mắt, không một lời đôi co với người áo đen. Cô cũng không oán trách người đã đẩy mình vào cái chết. Họ đã có một trận đấu công bằng. Ai mạnh hơn, tàn bạo hơn, thì phải thắng. Ở một lẽ nào đó, người áo đen đã làm đúng. Những kẻ sinh ra từ bóng tối phải thực hiện vai trò của chúng. Được tái sinh, được dự phần vào cuộc sống tươi đẹp, có lúc cô đã quên đi mình là ai. Rồi cô cũng nhận ra thân phận thật, đã nhúng tay vào tội ác, không nhiều đắn đo. Chỉ có điều, những ngày tháng cuối cùng, cô đã gạt bỏ sứ mệnh, để làm một số điều cô nghĩ là cần thiết. Những điều trái tim mách bảo…
Khiết vẫn nhắm mắt. Hơi thở mỏng dần. Nhưng, từ những nhánh rễ cắm sâu vào lòng đất, truyền lên cái nhánh lá đang đâm xuyên vào thân thể cô tiếng rên khe khẽ, mơ hồ. Cô bỗng tỉnh táo. Danny… Danny… Danny… Người cô yêu thương. Cậu ấy đang bị chôn vùi trong lòng hố thẳm.
Cậu ấy chưa chết!
Ghì mạnh thân thể lúc này đã hiện nguyên hình, bằng tất cả nỗ lực, Khiết tự lôi mình ra khỏi trạng thái bất động. Cô cong người, nghiêng về bên phía trái tim. Các nhánh lá buột ra khỏi người cô, làm vết thương toác rộng hơn, đau hơn, máu ộc ra nhiều hơn. Nếu cô vào nhà, được các bạn băng bó và đưa đi cấp cứu, có lẽ vẫn còn kịp. Nhưng, hết thảy những điều ấy không làm cô bận tâm nữa.
Lết đến hõm đất đã lấp kín vừa nãy còn là hố thẳm, Da Nâu nằm úp mặt. Máu cô đang thấm xuống đất. Dòng máu xanh của ác thần. Thuỷ ngân chưa tinh luyện, nhưng cũng đủ để những hạt đất khi nó rơi xuống tan biến đi. Tan nhanh. Rất nhanh. Và lòng đất dâng lên, trả lại con người bị chôn vùi trở về mặt đất ánh sáng.
Đất dưới thân thể Khiết hỗng đi. Cô lết qua bên cạnh. Hố thẳm ngay sát bên cô. Nhìn xuống, Danny đã hiện lên, khá gần.
-                      Danny, có nghe thấy gì không? – Da Nâu gọi khẽ.
Những ngón tay xanh xao cựa nhẹ. Khuôn đầu đang úp sấp hơi nhấc lên rồi lại gục xuống. Chừng như chàng trai vẫn không tin mình còn sống, hoặc cậu ấy quá đau và mệt. Da Nâu gượng nói to hơn:
-          Danny, nhìn lên đi! Khiết đây!
Vẫn không có cử động nào. Nhoài người xuống hố, Da Nâu cố vươn cánh tay mà vẫn cách lưng Danny một sải. Cô hạ giọng, khẽ khàng:
-          Cố lên, Danny! Bạn phải lên đây! Phải sống! Vì có người cần bạn lắm. Bình Nguyên ấy…
Tên Bình Nguyên vang lên, đánh thức Danny hiệu nghiệm. Cậu chậm chạp xoay hẳn người lại, mở hé mi mắt bám đầy đất. Da Nâu nở nụ cười nhợt nhạt, hạnh phúc và cũng đau đớn kì lạ:
-          Đưa tay cho Khiết, mau!
Chàng trai nắm lấy bàn tay cô bạn, gượng nhỏm dậy, đưa lên một cánh tay. Những đốt sống lưng đau điếng. Danny đổ ập xuống một lần nữa. Nhưng tay Khiết đã kịp nắm lấy bàn tay cậu. Giữ chặt. Những ngón tay Da Nâu run lẩy bẩy. Hơi ấm đang nhạt dần. Tuy nhiên, bằng tất cả sức lực còn lại, thở hốc lên, Khiết rùn người, kéo bật chàng trai lên khỏi miệng hố.
Hai người bạn nằm im cạnh nhau. Đất ẩm sau mưa lành lạnh dưới lưng. Ánh sáng ban mai đã tràn kín bầu trời, chiếu rọi hai gương mặt kiệt sức, nhưng bình thản. Chếch sau ngọn thông, ngôi sao cuối cùng vẫn nhấp nháy, nhưng đã mờ đi nhiều trong ánh sáng ngày.
Bàn tay Da Nâu đặt nhẹ trên tay Danny. Lần đầu tiên. Bàn tay cậu ấy bất động, không đáp lại. Nhưng có hề gì…
Khiết thở nhẹ. Máu đã cạn kiệt. Các vết thương trên cơ thể cô vượt quá ngưỡng đau, khiến cô không còn cảm thấy gì nhiều nữa. Chỉ có ánh sáng của bầu trời như tia mắt cảm thương và gió như bàn tay vỗ về. Lùa vào phổi cô hương thơm nồng dịu của đất đai. Mùi nhựa thông hăng hắc mà tinh khiết. Cả những nhánh đỗ quyên quỷ ám tàn nhẫn giờ đây cũng trở về dáng vẻ hiên hoà. Quầng sáng quanh những đoá hoa như chiếc túi mỏng tang cất giữ mùi thơm ngọt nhẹ. Thật lạ lùng, vì sao khi không còn nhiều thời gian được hiện diện trong cuộc sống này nữa, người ta mới nhìn thấy những vẻ đẹp bé nhỏ? Và vì sao vào thời khắc của đứt lìa, người ta mới biết mình tha thiết được thương yêu?
Ừ, tình yêu. Giờ thì cô có thể gọi tên nó, trong ý nghĩ thoi thóp của mình.
Đó là khi cô nhìn thấy Danny trên lối đi có mái che, sửa lại áo khoác xộc xệch của Nhật. Cử chỉ quan tâm chăm sóc lạ lùng dường như không thể có ở một chàng trai kiêu hãnh như thế, nhưng là có thật. Rồi khi thằng bé lớp dưới chạy đi, cậu ấy lại chìm vào trang sách đang đọc, không hề biết có đôi mắt đang lặng lẽ nhìn mình.
Chưa bao giờ cô nghĩ về tình yêu, hay đúng hơn, cô không dám nghĩ về nó. Sau này, hiểu rõ thân phận mình, và quan trọng hơn nữa, hiểu rõ cảm xúc lặng lẽ trong cô bạn Bình Nguyên, cô càn xác quyết tình cảm ấy là thứ không thể. Nhưng nó đã lao vào cô, như một mũi tên nghịch ngợm. Vì là một ác thần trẻ, cô phải đẩy bật nó ra khỏi trái tim mình. Nhưng nó vẫn ở đấy, ẩn náu.
Thật hạnh phúc khi được làm người, dù chỉ là người tái sinh. Bởi chỉ có làm người, ta mới biết có một tình cảm lạ thường đến vậy, sâu sắc đến vậy, và mạnh đến mức gột đi phần ác trong ta, biến ta từ kẻ mục ruỗng thành một con người khác. Điều đẹp nhất của tình yêu là nó chỉ bắt đầu từ tự do. Chính ta, chứ chẳng ai khác, là người chọn nhận nó, chọn trao tặng nó. Ngay cả khi ta không được đáp trả, bởi người ta chọn để yêu thương không yêu thương ta, thì ta vẫn được phép lặng lẽ yêu thương, biến tình yêu thành hành động ít ngẫu nhiên nhất. Khi ta có tình yêu, ta đã mạnh hơn mong muốn của người áo đen, ta đã sống thêm được vài thời khắc nữa… Để bình yên chạm vào tay cậu ấy. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối trong đời…
Những ngón tay yếu ớt rời khỏi tay Danny, chạm vào vết thương trên lồng ngực trái. Hạt máu cuối cùng dính vào ngón tay. Da Nâu đưa đến gần mắt. Màu xanh đã biến thành màu đỏ.
Thế là đủ!
Cô nhắm mắt lại. Hơi thở cuối cùng rời đi.
Đau đớn chấm dứt.
Đôi chân cô, lồng ngực cô, cánh tay cô, mái tóc cô, và gương mặt ngộ nghĩnh luôn mỉm cười dần dần co cứng lại. Trong chớp mắt, tất cả tan ra, lẫn vào lớp đất mịn nhỏ bên gốc những cây đỗ quyên.
Đó cũng là lúc Danny cựa nhẹ. Một nguồn năng lượng bí ẩn truyền gửi cho cậu, chữa lành những vết đau mà cú rơi gây ra.
*
Người chạy xe thồ giữ tốc độ 50km/h. Mặt Trời đã lên lưng lửng chân trời. Hôm nay có thể sẽ là một ngày ấm nóng. San sốt ruột dõi tầm mắt về phía biển. Hơi mưa và sương sớm đang tan dần. Nỗi lo cồn lên trong đầu cô gái xinh đẹp: khi sương tan hẳn, là khi Bình Nguyên đã an toàn vào đất liền. Nếu cô không bắt kịp kẻ giữ hạt Azoth quan trọng nhất, thì…
-          Ông cho xe chạy nhanh hơn được không! – Cô hối thúc người cầm lái.
Không nói gì, ông ta tăng ga. Gió quất vào mặt họ như những sợi roi.
-          Nhanh nữa! – San bỗng nín lặng khi chợt nhận ra có một vết mờ hiện ra trong làn không khí trên biển.
Một thứ gì đó giống như các cột buồm. Những cánh buồm. Không phải ảnh ảo. Nhưng con tàu ấy cũng không hiện hình rõ ràng. Cô bấu chặt tay vào eo lưng người xe thồ để không ngã văng khỏi yên xe cũ cứng quèo mỗi khi nó ngoặt gấp. Ông ta vẫn chăm chú vào con đường ngoằn nghèo ven biển, sẽ không nhìn thấy hình ảnh mà cô nhìn thấy, San tự nhủ. Vài chiếc xe tải ngược chiều từ cao nguyên xuống vùng duyên hải, vẫn mở đèn pha. Ánh đèn loá mắt nhưng chiếc xe thồ vẫn không đảo tay lái.
-          Nhanh hơn nữa, được không? – San vẫn không hài lòng, gần như hét lên – Tôi sẽ trả nhiều tiền hơn mức ông đề nghị!
Bỗng, người đàn ông ngoảnh lại. Vang lên giọng nói không hề xa lạ:
-          Cô nghĩ ta không muốn ra vịnh biển ngay tức khắc ư? Điều cô mong muốn, cũng là điều ta mong muốn!
Lớp áo khoác vải dù nhàu nhĩ của ông ta thoáng chốc chuyển màu. Bàn tay San đang bám chặt vào eo lưng ông ta như vịn vào hư không. Lúc này San mới nhận ra, trong cả hai chiếc kính chiếu hậu, chỉ phản chiếu gương mặt hoảng hốt của chính cô. Những muốn bắn ra khỏi yên xe, nhưng cô đã bị dán chắc sau người cầm lái. Gương mặt của vị quản gia áo đen hiện nguyên hình, với những vết bầm tím và trầy trụa trên làn da bở mục. San sợ phát điên, và cả giận dữ:
-          Ông biến hình, bám theo tôi để tranh đoạt chuỗi hạt sao?
-          Cô nói như thể nó thuộc về cô vậy! – Người áo đen châm biếm.
-          Nó là của tôi! Của tôi! – San rít lên – Dù ông có nói gì, làm gì, thì cũng không lấy được nó khỏi tay tôi đâu!
-          Đúng, chuỗi hạt không thuộc về ta. Vì chuỗi hạt Azoth phải thuộc về một nơi dành riêng – rộng lớn và thiêng liêng. Cho nên cô cứ yên trí đi. Ta sẽ đi cùng cô đến vịnh biển, không sây sát. Ta đến đó, bởi ta có một việc phải thực hiện.
-          Ông sẽ không cướp chuỗi hạt của tôi chứ? – Vẫn chưa hết ngờ vực, San siết mạnh chiếc hộp gỗ trong tay.
-          Không! – Hơi thở ẩm mốc phả về phía sau.
Vịnh biển đã rất gần. Con tàu cổ xưa lúc này đã hiện rõ trên mặt nước, từng đường nét, hơi nghiêng về một bên, nhưng vẫn lừng lững tiến gần vào bờ, trả Bình Nguyên về với cõi sống. Tim San đập thình thịch. Cô những muốn cười phá lên cho thoả cảm giác phấn khích cuồng điên, rồi lại lặng đi vì hồi hộp.
Chiếc xe thồ hơi lảo đảo khi rời mặt đường nhựa, đổ dốc chạy xuống lớp cát ven biển. Đến những mỏm đá đen nối tiếp, người áo đen cho xe dừng lại. Cô gái xinh đẹp hấp tấp chạy ào ra mí nước, leo lên mỏm đá cao nhất. Sóng nhẹ, các dải bọt trắng êm ả dội vào rồi kéo đi, như dệt một tấm vải nối liền mỏm đá và con tàu cách đây non chừng trăm mét. Gương mặt khắc đầu mũi tàu hướng thẳng về phía San. Các lọn tóc xoăn như sóng biển đã mờ đường nét nhưng hốc mắt rỗng và nụ cười mỉm bí hiểm thì không thể lảng tránh. Cô gái xinh đẹp chợt rùng mình nhận ra vẻ quen thuộc của gương mặt trôi dạt. Rất quen, mà không thể nhớ ở đâu. Trong đám đông những người từng gặp? Trong một quyển sách? Trong một giấc mơ? Kí ức bị đánh thức, nhưng không đưa ra chỉ dẫn nào cả.
Không như San nghĩ, con tàu không cập vào bờ. Nó đã dừng lại, đứng trên mặt nước, như một thuỷ thủ già sau bao nhiêu năm lênh đênh trên các đại dương đã quên đi niềm ước mong được trở về đất mẹ. Nó cứ đứng im đấy, một vật thể đau đớn, vừa thèm khát gắn bó, vừa sợ hãi giữ chặt sự xa cách với dải đất liền. Và, như một nhân chứng tình cờ lặng lẽ, quầng Mặt Trời cứ chậm rãi lên cao sau các cột buồm.
Một ô kính bên hông tàu hé mở rồi nhấc hẳn lên. Trong luồng sáng xanh vert, bóng người nhỏ bé trong màu váy hồng tro hiện ra. Bình Nguyên theo dải cầu ánh sáng càng tiến vào gần bờ, thì hình ảnh con tàu gỗ càng rung nhoè. Mặt Trời chạm đỉnh cao nhất của cột buồm, là lúc con tàu nhẹ nhàng tan biến thành làn khói mỏng lan toả trên mặt nước. Chắp nhẹ trước ngực giữ hạt Azoth trong bàn tay, Nguyên ngoảnh nhìn con tàu lần cuối, đôi mắt hoen ướt trong nụ cười vĩnh biệt.
Rõ ràng, cô bạn xinh đẹp không phải là người Bình Nguyên trông đợi gặp mặt khi đặt chân lên đất liền. Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì mạnh khi bàn tay khô lạnh của San giữ chặt đôi vai cô, nửa van xin, nửa ra lệnh:
-          Đưa cho tớ hạt Azoth cuối cùng!
-          Không! – Nguyên cương quyết – Cậu không phải là người được quyền giữ chuỗi hạt.
-          Đừng nói nhiều. Đưa đây! – Ngón tay San bấu mạnh vào vai cô gái nhỏ, gây đau đớn, để hai bàn tay đan chặt vào nhau trước ngực phải buông ra – Tớ đang giữ chuỗi hạt của cậu. Nếu cậu chống cự, thì chuỗi hạt trong hộp gỗ sẽ bị phá huỷ!
-          Không! – Nguyên nhắc lại. Cô rùn vai, nghiêng người qua bên để tránh San. Cách không xa, người quản gia quan sát hai cô gái, không nói một lời.
San để cho cô gái nhỏ đi sượt qua mình mấy bước, rồi mới lên tiếng, nhấn mạnh từng từ:
-          Thôi được. Cứ giữ lấy hạt Azoth đó, nếu cậu khăng khăng muốn thế. Người trả giá sẽ không phải tớ, cũng không phải cậu, mà là một kẻ khác!
-          Ai? – Cô gái nhỏ dừng sững, khó nhọc quay đầu lại.
-          Danny! – San nhếch môi cười, chậm rãi, hất cằm về phía người áo đen bên chiếc xe máy. Một âm mưu loé lên trong đầu cô – Cậu ấy đã bị ông ta hất xuống hố thẳm vào vùi chôn dưới lớp đất sâu. Đưa cho tớ thứ cậu đang nắm trong tay, để tớ hoàn thiện chuỗi hạt. Tớ sẽ đưa nó cho bà nội Danny. Có sức mạnh thần thánh, bà cụ ấy sẽ biết cách nhanh nhất cứu mạng sống cháu trai mình!
Bình Nguyên đứng lặng, nhìn trừng trừng gương mặt rực lên vẻ đắc thắng tham lam của người đối diện. Có bao nhiêu phần trăm sự thật trong những lời nói ấy, cô không biết. Nhưng cô biết những gì mình đã trải qua, những mất mát mà bao người thân thương đã phải gánh đỡ, để cô có được hạt Azoth cuối cùng này. Làm sao cô có thể từ bỏ nó đơn giản như vậy được?
Một cách chậm rãi, San cho tay vào túi áo pullover, rút ra chiếc hộp gỗ dẹt, thản nhiên làm động tác sắp bật mở nắp. Cô gái nhỏ rùng mình. Chuỗi hạt mang trong nó một quy luật lớn lao mà cũng thật khắc nghiệt: Trí tuệ tối thượng, mà Azoth là một biểu trưng, soi sáng cho ta về vũ trụ và con người cũng như ý nghĩa cuộc sống. Trí tuệ ấy không bao giờ đến với ai dễ dàng. Phải đánh đổi. Bằng thời gian. Bằng nỗi đau đớn. Và không hiếm khi, bằng cả cái chết. Thường, người ta phải đánh đổi thời gian, trải nghiệm sống để tiếp cận quyền lực ấy. Nhưng vẫn không ít kẻ muốn đi đường tắt. Như cô bạn xinh đẹp với vẻ mặt thách thức lúc này đây.
-          Cậu không có nhiều thời gian đâu! – San nhắc.
Người áo đen đã bước đến gần hai cô gái. Như xác nhận những lời của San về việc Danny nguy khốn là sự thật, hoặc như gợi nhắc một thông điệp thẳm sâu nào đấy, ông ta nói khẽ:
-          Hãy tự mình chọn lựa, Nguyên! Hoặc Azoth. Hoặc mạng sống của Danny!
Những ý nghĩ hỗn loạn tìm về đúng chỗ. Lời của linh hồn mẹ phút cuối vang lên trong Nguyên: Hãy suy nghĩ về ý nghĩa đích thực của sự “hoàn thiện”, Nguyên nhé. Tự con phải tìm ra. Không ai mách bảo cho con được. Lắng nghe trái tim mình, con gái bé bỏng của mẹ. Hãy lắng nghe trái tim mình…
Lắng nghe trái tim mình
Hạt Azoth quan trọng nhất nằm trong tường thành trang trại. Azoth còn có thể là con người. Đó chính là ngầm ý mà người quản gia áo đen từng muốn nói với Nguyên, khi hé lộ về bí ẩn chuỗi hạt.
Đúng khi cô gái nhỏ quyết định, chìa hai tay về trước, để San lấy đi hạt Azoth, thì cô bạn xinh đẹp đã xô bật cô ngã xuống cát, giằng mạnh một bên tay Bình Nguyên.
Đôi lòng tay bung mở.
Gương mặt của chuỗi Azoth bay lơ lửng, sáng loá bờ biển, át đi cả ánh Mặt Trời.
San điên cuồng lao người theo vầng hào quang ấy. Nhưng, chỉ có nửa thân người cô chồm về phía trước. Đôi chân cô đã đông cứng. Rồi cô nhận ra mình đang thấp, thấp hơn. Cát. Cô không lún xuống cát. Mà thân thể cô đang biến thành cát. Cát khô, lụn chảy. Bàn chân, đầu gối, lên cao dần…
“Cứu!” – San hoảng hốt rú lên.
Giờ, cô đã hiểu ý nghĩa lời của Khiết – lời nguyền của một ác thần – cái lúc Da Nâu đưa tay cho cô bên hố thẳm. Cậu sẽ có một kết thúc ghê rợn nhất. Và người gây ra cái kết thúc ấy cho cậu, không ai khác, ngoài cậu!
Ngón tay San buông rời khỏi hộp gỗ. Nhẹ nhàng và bình than, người áo đen cúi xuống, nhặt lấy chiếc hộp ngay trên lớp cát khô, khi thân thể cô gái xinh đẹp đã hoá cát tới tận khuỷu tay. Rồi cánh tay dài cằn khô của ông ta vươn về phía trước, nắm lấy hạt Azoth đang bay lơ lửng.
-          Cứu, xin hãy cứu tôi! – Khuôn đầu xinh đẹp trên bờ cát cuồng loạn gào lên.
Trong chớp mắt, nắp gỗ bật mở. Hạt Azoth cuối cùng trở về đúng vị trí của mình. Chuỗi hạt hoàn thiện rực sáng trên tay sứ giả bóng đêm. Ông ta mỉm cười, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô gái bé bỏng đang chết lặng vì cảnh tượng ghê rợn. Giọng nói Bình Nguyên khiến ông ta giật mình. Giật mình hơn nữa là lời đề nghị của cô:
-          Xin cứu bạn ấy, vì ông đã có chuỗi hạt thần thánh rồi!
-          Ngươi không ân hận vì lòng từ tâm chứ! – Sứ giả bóng đêm lạnh băng – Đừng quên, bên dưới bộ mặt xinh đẹp, đây là kẻ tàn nhẫn.
-          Hãy cứu bạn ấy, làm ơn! – Bình Nguyên thì thầm lặp lại.
Chuỗi hạt đưa về phía trước, hạ thấp xuống. Ánh sáng xanh chiếu trên lớp cát tan ra từ thân thể San. Những tinh thể cát vô số thấm sáng, hoá lỏng, tản mát, hội tụ, và định hình. Vẫn không rời mắt khỏi Bình Nguyên, sứ giả áo đen chậm rãi:
-          Tất cả tiến trình tái tạo ngươi đang thấy theo đúng giao ước từ ngàn xưa: hình ảnh của con người chính là hình ảnh của Azoth, của Một, của Vũ trụ. Tất cả mọi người đều có sức mạnh như nhau, sức mạnh bên trong – Sức mạnh của chuỗi hạt Azoth. Chuỗi hạt ta đang cầm trong tay chỉ là một biểu trưng mà thôi. Giờ đây, ta sẽ mang chuỗi hạt trở về nơi thiêng liêng – nơi trời và đất là Một, nơi tồn tại của sự hoàn thiện! Còn ngươi cũng về đi, với những người thương yêu ngươi. Về ngôi trường cũ giờ đây đã trở lại bình yên, không còn nữa quá khứ ám ảnh. Mi biết sẽ sống tiếp ra sao rồi chứ?
Bình Nguyên gật nhẹ, cúi nhìn cô bạn xinh đẹp đã trở về hình dáng con người. Trước khi biến mất vào làn nước biển, sứ giả chỉ một ngón tay về San, cất lời nguyền cuối cùng:
-          Mi đã được cứu sống. Nhưng người như mi không thể không nhận trừng phạt: Suốt đời này, mi không thể có tình yêu từ bất kì ai. Với gương mặt xinh đẹp kia, với óc thông minh kia, mi sẽ có những thứ mi thèm khát, trừ chuỗi hạt Azoth thông tuệ và bình an trong chính trái tim mi!
Cô gái xinh đẹp đã ngồi lên trên bờ cát. Chưa nguôi sợ hãi, San vùi mặt vào lòng bàn tay, lảng tránh nguồn sáng chuỗi hạt và Mặt Trời. Ngón tay run rẩy cảm nhận một khuôn mặt thô cứng như gỗ. Khuôn mặt thân thuộc của cô, cũng là gương mặt phù điêu con tàu vĩnh viễn lang thang trong vùng nước bóng tối vắng lặng, quanh hiu.
*
Trên đôi chân trần, Bình Nguyên rời khỏi bờ biển. Cô bước lên mặt đường trải nhựa, một mình. Mặt Trời buổi sáng đã kịp làm cho lớp nhựa trải ấm lên. Vài chiếc xe tải chạy cùng chiều nhấn còi, như hỏi xem cô gái nhỏ có muốn quá giang không. Bình Nguyên lắc khẽ, ra dấu cảm ơn, mỉm cười. Làm sao chung quanh biết được cô hạnh phúc như thế nào khi được bước đi, tiếp xúc với đất đai vững chãi thế này. Ấm áp vô cùng, trên làn da và mái tóc, trong cả lòng mình.
Ý nghĩ về Danny khiến trái tim cô đập mạnh hơn, nhịp chân rảo nhanh hơn. Thật lạ lùng khi biết một điều giản dị, rằng ở nơi nào đó trên mặt đất này, có một người đang chờ đợi ta. Chờ đợi, với tất cả yêu thương.
Bình Nguyên bước lên con dốc dài, thấm mệt. Cô đã đi bộ gần một giờ. Bên kia dốc, một người cũng đang đi lên. Mái tóc rủ trên vai cậu còn vương những mảnh lá. Trong tay cậu, chiếc kính hổ phách vẹn nguyên.
Danny chạm bàn tay vào mái tóc mềm nhẹ của cô gái nhỏ, khi họ gặp nhau trên đỉnh dốc. Cậu lên tiếng, giản dị, như chưa từng có sự ngăn cách nào xen vào giữa họ:
-          Để Danny cõng Nguyên về. Chân Nguyên trầy xước hết rồi kìa!
Vòng nhẹ tay quanh cổ người thương yêu, cô gái nhỏ tựa đầu lên vai cậu. Tin cậy. Yên bình. Cảm giác đẹp đẽ đến ứa nước mắt sau hành trình lạ lùng. Trên triền núi, những tán thông cao vút ngả bóng mát xuống con đường lấp lánh ánh nắng. Và từ biển xa, những đôi mắt vô hình vẫn dõi theo bóng đôi trẻ cõng nhau trên đoạn đường đèo.
Một hạt nước mắt Nguyên rơi xuống tóc Danny. Rờn lên làn gió nhẹ. Bụi đất nâu vương quanh chàng trai lúc này tản mát bay đi, như một linh hồn trìu mến vô hình, không ai biết.