KÌ 15 ( kỳ cuối )
TÁI SINH
San thay bộ váy lấp lánh bằng bộ trang phục đơn
giản, gọn ghẽ. Thậm chí cô vứt bỏ lại cái hoodie vừa xỏ tay vào, chỉ cần áo
pullover mỏng có túi trước bụng là đủ. Cô không lạnh. Viễn cảnh sắp sửa làm chủ
trọn vẹn chuỗi hạt thần thánh khiến máu trong mạch máu nóng rực lên.
Vài nhánh thông vẫn rơi lả tả. Các cụm lá đỗ
quyên dập nát. Những đốm hoa vừa hồng rực bung nở giờ đây chuyển sắc tím bầm,
dần lịm tắt.
Cô gái xinh đẹp trừng trừng nhìn vào khoảng
trống, mỗi khi các tán lá rạp xuống. Trong ánh sáng ban ngày, khi phơi bày bản
chất hung bạo chân thật, những kẻ đến từ địa ngục thường chọn sự vô hình.
Nhưng, thảng hoặc, họ vẫn mất kiểm soát, để lộ vài nét tướng mạo quen thuộc để
mắt thường như San cũng có thể nhận ra.
Nhận ra, mà không ngạc nhiên. Vì đó là cuộc giao
chiến giữa người quản gia áo đen với ác thần trẻ - cô bạn Da Nâu. Những kẻ gánh
vác cùng một nhiệm vụ: bảo vệ Azoth.
Những kẻ điên rồ! – San nghĩ thầm. Cùng đến từ
một nơi, rõ ràng người áo đen muốn ngăn cản sự hoàn thiện chuỗi hạt. Lẽ ra
Khiết cũng phải theo đuổi cùng nhiệm vụ ấy, bởi nếu chuỗi hạt toàn vẹn, mà lại
không thuộc về chúa tể địa ngục, thế giới bóng đêm sẽ bị xoá sổ. Nhưng Da Nâu
đã đổi hướng bất ngờ. Thậm chí, cô bạn ấy còn hành động để giúp tiến trình đó
đến nhanh. Trong cuộc giao tranh của những linh hồn tăm tối, chắc chắn sẽ có
một người phải chết. Điều ấy quan trọng gì chứ, cô gái xinh đẹp cười khẩy, chạy
xuống chân núi. Trong khi tất cả bị cuốn vào những hành động điên cuồng vì
những động cơ vô nghĩa, chính ta, duy nhất ta, sẽ là người sở hữu chuỗi hạt
quyền lực.
San đứng bên đường. Gió không ngừng thổi ở đoạn
đường đèo. Nhưng mái tóc xoăn đen thẫm bất động trên vai. Gương mặt cô vươn về
phía trước, cánh mũi xanh tái phập phồng, con ngươi mở to. Dáng vẻ kiêu hãnh
chỉ có ở một mãnh thú non trẻ rình mồi. Trong khi chờ chiếc xe nào đó chạy
ngang đoạn đường này để xin quá giang, cô gái xinh đẹp mở chiếc hộp gỗ, bất kể
sẽ có thêm một cái chết sẽ đến trong tầm ảnh hưởng của chuỗi hạt, bất kể cô
biết rõ ai là người sẽ nhận cái chết đó. “Các người sẽ nhìn thấy gương mặt của
mình! – San thì thào với chuỗi hạt – Cô bạn Bình Nguyên sẽ về từ biển. Và ta sẽ
ra biển, để đón hạt Azoth cuối cùng!”
Trên nền nhung đen, làn máu xanh bạc lóng lánh,
loé lên như tia mắt tàn bạo khi chạm ánh sáng ngày.
Lời nguyên của Azoth một lần nữa hiệu lực: Khi
nắp hộp bật mở không nguyên cớ, sẽ có một thể xác bị đày đoạ hoặc một linh hồn
bị mang đi.
Đó chính là thời khắc thân thể Danny đập mạnh
xuống đáy hố thẳm.
Tảng đất cuối cùng rơi xuống, vụn vỡ, phủ kín
mái tóc xoăn dài mềm mại, lấp đầy những ngón tay xanh xao xoè rộng trong nỗi
đau đớn tột cùng.
*
Gió rầm rì luồn trong những bụi đỗ quyên.
Khiết mở hé mắt. Một lọn tóc ngắn bay nhè nhẹ
trước mắt. Cô đã trở lại hình dáng của người bình thường, không còn vô hình.
Nhưng, cô cũng nhận ra mình không sao cựa quậy. Một phép thuật ghê rợn nào đó
đã biến vài nhánh đỗ quyên mềm mại thành các mũi sắt nhọn, đâm xuyên qua thân
thể ác thần trẻ. Khoang bụng. Lồng ngực. Cả hai cánh tay. Và vết đâm nặng nhất
chếch mé cổ, chỉ cách khí quản hai centimetre. Từ các vết đâm, máu đang rỉ
xuống, từng vệt mảnh, trườn theo nhánh lá, thấm vào những hạt đất đen mịn.
- Ta không cần giết mi, phải không? –
Người áo đen đã thì tháo ghé sát tai Da Nâu, khi giành phần thắng trong cuộc
giao tranh – Cứ nằm đây, vài giờ nữa, khi Mặt Trời lên cao, mi sẽ hiện nguyên
hình thôi. Các bạn mi thức dậy xuống vườn, sẽ phát hiện ra mi trong tình trạng
này. Nhưng lúc đó thì mi đã chết rồi!
Thế là hết. Cuộc đời của một kẻ tái sinh như
mình đã trôi qua như một chớp mắt. Da Nâu thầm nghĩ, nhắm mắt, không một lời
đôi co với người áo đen. Cô cũng không oán trách người đã đẩy mình vào cái
chết. Họ đã có một trận đấu công bằng. Ai mạnh hơn, tàn bạo hơn, thì phải
thắng. Ở một lẽ nào đó, người áo đen đã làm đúng. Những kẻ sinh ra từ bóng tối
phải thực hiện vai trò của chúng. Được tái sinh, được dự phần vào cuộc sống
tươi đẹp, có lúc cô đã quên đi mình là ai. Rồi cô cũng nhận ra thân phận thật,
đã nhúng tay vào tội ác, không nhiều đắn đo. Chỉ có điều, những ngày tháng cuối
cùng, cô đã gạt bỏ sứ mệnh, để làm một số điều cô nghĩ là cần thiết. Những điều
trái tim mách bảo…
Khiết vẫn nhắm mắt. Hơi thở mỏng dần. Nhưng, từ
những nhánh rễ cắm sâu vào lòng đất, truyền lên cái nhánh lá đang đâm xuyên vào
thân thể cô tiếng rên khe khẽ, mơ hồ. Cô bỗng tỉnh táo. Danny… Danny… Danny…
Người cô yêu thương. Cậu ấy đang bị chôn vùi trong lòng hố thẳm.
Cậu ấy chưa chết!
Ghì mạnh thân thể lúc này đã hiện nguyên hình,
bằng tất cả nỗ lực, Khiết tự lôi mình ra khỏi trạng thái bất động. Cô cong
người, nghiêng về bên phía trái tim. Các nhánh lá buột ra khỏi người cô, làm
vết thương toác rộng hơn, đau hơn, máu ộc ra nhiều hơn. Nếu cô vào nhà, được
các bạn băng bó và đưa đi cấp cứu, có lẽ vẫn còn kịp. Nhưng, hết thảy những
điều ấy không làm cô bận tâm nữa.
Lết đến hõm đất đã lấp kín vừa nãy còn là hố
thẳm, Da Nâu nằm úp mặt. Máu cô đang thấm xuống đất. Dòng máu xanh của ác thần.
Thuỷ ngân chưa tinh luyện, nhưng cũng đủ để những hạt đất khi nó rơi xuống tan
biến đi. Tan nhanh. Rất nhanh. Và lòng đất dâng lên, trả lại con người bị chôn
vùi trở về mặt đất ánh sáng.
Đất dưới thân thể Khiết hỗng đi. Cô lết qua bên
cạnh. Hố thẳm ngay sát bên cô. Nhìn xuống, Danny đã hiện lên, khá gần.
- Danny, có nghe thấy gì không? – Da Nâu
gọi khẽ.
Những ngón tay xanh xao cựa nhẹ. Khuôn đầu đang
úp sấp hơi nhấc lên rồi lại gục xuống. Chừng như chàng trai vẫn không tin mình
còn sống, hoặc cậu ấy quá đau và mệt. Da Nâu gượng nói to hơn:
- Danny, nhìn lên đi! Khiết đây!
Vẫn không có cử động nào. Nhoài người xuống hố,
Da Nâu cố vươn cánh tay mà vẫn cách lưng Danny một sải. Cô hạ giọng, khẽ khàng:
- Cố lên, Danny! Bạn phải lên đây! Phải
sống! Vì có người cần bạn lắm. Bình Nguyên ấy…
Tên Bình Nguyên vang lên, đánh thức Danny hiệu
nghiệm. Cậu chậm chạp xoay hẳn người lại, mở hé mi mắt bám đầy đất. Da Nâu nở
nụ cười nhợt nhạt, hạnh phúc và cũng đau đớn kì lạ:
- Đưa tay cho Khiết, mau!
Chàng trai nắm lấy bàn tay cô bạn, gượng nhỏm
dậy, đưa lên một cánh tay. Những đốt sống lưng đau điếng. Danny đổ ập xuống một
lần nữa. Nhưng tay Khiết đã kịp nắm lấy bàn tay cậu. Giữ chặt. Những ngón tay
Da Nâu run lẩy bẩy. Hơi ấm đang nhạt dần. Tuy nhiên, bằng tất cả sức lực còn
lại, thở hốc lên, Khiết rùn người, kéo bật chàng trai lên khỏi miệng hố.
Hai người bạn nằm im cạnh nhau. Đất ẩm sau mưa
lành lạnh dưới lưng. Ánh sáng ban mai đã tràn kín bầu trời, chiếu rọi hai gương
mặt kiệt sức, nhưng bình thản. Chếch sau ngọn thông, ngôi sao cuối cùng vẫn
nhấp nháy, nhưng đã mờ đi nhiều trong ánh sáng ngày.
Bàn tay Da Nâu đặt nhẹ trên tay Danny. Lần đầu
tiên. Bàn tay cậu ấy bất động, không đáp lại. Nhưng có hề gì…
Khiết thở nhẹ. Máu đã cạn kiệt. Các vết thương
trên cơ thể cô vượt quá ngưỡng đau, khiến cô không còn cảm thấy gì nhiều nữa. Chỉ
có ánh sáng của bầu trời như tia mắt cảm thương và gió như bàn tay vỗ về. Lùa
vào phổi cô hương thơm nồng dịu của đất đai. Mùi nhựa thông hăng hắc mà tinh
khiết. Cả những nhánh đỗ quyên quỷ ám tàn nhẫn giờ đây cũng trở về dáng vẻ hiên
hoà. Quầng sáng quanh những đoá hoa như chiếc túi mỏng tang cất giữ mùi thơm
ngọt nhẹ. Thật lạ lùng, vì sao khi không còn nhiều thời gian được hiện diện
trong cuộc sống này nữa, người ta mới nhìn thấy những vẻ đẹp bé nhỏ? Và vì sao
vào thời khắc của đứt lìa, người ta mới biết mình tha thiết được thương yêu?
Ừ, tình yêu. Giờ thì cô có thể gọi tên nó, trong
ý nghĩ thoi thóp của mình.
Đó là khi cô nhìn thấy Danny trên lối đi có mái
che, sửa lại áo khoác xộc xệch của Nhật. Cử chỉ quan tâm chăm sóc lạ lùng dường
như không thể có ở một chàng trai kiêu hãnh như thế, nhưng là có thật. Rồi khi
thằng bé lớp dưới chạy đi, cậu ấy lại chìm vào trang sách đang đọc, không hề
biết có đôi mắt đang lặng lẽ nhìn mình.
Chưa bao giờ cô nghĩ về tình yêu, hay đúng hơn,
cô không dám nghĩ về nó. Sau này, hiểu rõ thân phận mình, và quan trọng hơn
nữa, hiểu rõ cảm xúc lặng lẽ trong cô bạn Bình Nguyên, cô càn xác quyết tình
cảm ấy là thứ không thể. Nhưng nó đã lao vào cô, như một mũi tên nghịch ngợm.
Vì là một ác thần trẻ, cô phải đẩy bật nó ra khỏi trái tim mình. Nhưng nó vẫn ở
đấy, ẩn náu.
Thật hạnh phúc khi được làm người, dù chỉ là
người tái sinh. Bởi chỉ có làm người, ta mới biết có một tình cảm lạ thường đến
vậy, sâu sắc đến vậy, và mạnh đến mức gột đi phần ác trong ta, biến ta từ kẻ
mục ruỗng thành một con người khác. Điều đẹp nhất của tình yêu là nó chỉ bắt
đầu từ tự do. Chính ta, chứ chẳng ai khác, là người chọn nhận nó, chọn trao
tặng nó. Ngay cả khi ta không được đáp trả, bởi người ta chọn để yêu thương
không yêu thương ta, thì ta vẫn được phép lặng lẽ yêu thương, biến tình yêu
thành hành động ít ngẫu nhiên nhất. Khi ta có tình yêu, ta đã mạnh hơn mong
muốn của người áo đen, ta đã sống thêm được vài thời khắc nữa… Để bình yên chạm
vào tay cậu ấy. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối trong đời…
Những ngón tay yếu ớt rời khỏi tay Danny, chạm
vào vết thương trên lồng ngực trái. Hạt máu cuối cùng dính vào ngón tay. Da Nâu
đưa đến gần mắt. Màu xanh đã biến thành màu đỏ.
Thế là đủ!
Cô nhắm mắt lại. Hơi thở cuối cùng rời đi.
Đau đớn chấm dứt.
Đôi chân cô, lồng ngực cô, cánh tay cô, mái tóc
cô, và gương mặt ngộ nghĩnh luôn mỉm cười dần dần co cứng lại. Trong chớp mắt,
tất cả tan ra, lẫn vào lớp đất mịn nhỏ bên gốc những cây đỗ quyên.
Đó cũng là lúc Danny cựa nhẹ. Một nguồn năng
lượng bí ẩn truyền gửi cho cậu, chữa lành những vết đau mà cú rơi gây ra.
*
Người chạy xe thồ giữ tốc độ 50km/h. Mặt Trời đã
lên lưng lửng chân trời. Hôm nay có thể sẽ là một ngày ấm nóng. San sốt ruột
dõi tầm mắt về phía biển. Hơi mưa và sương sớm đang tan dần. Nỗi lo cồn lên
trong đầu cô gái xinh đẹp: khi sương tan hẳn, là khi Bình Nguyên đã an toàn vào
đất liền. Nếu cô không bắt kịp kẻ giữ hạt Azoth quan trọng nhất, thì…
- Ông cho xe chạy nhanh hơn được không!
– Cô hối thúc người cầm lái.
Không nói gì, ông ta tăng ga. Gió quất vào mặt
họ như những sợi roi.
- Nhanh nữa! – San bỗng nín lặng khi
chợt nhận ra có một vết mờ hiện ra trong làn không khí trên biển.
Một thứ gì đó giống như các cột buồm. Những cánh
buồm. Không phải ảnh ảo. Nhưng con tàu ấy cũng không hiện hình rõ ràng. Cô bấu
chặt tay vào eo lưng người xe thồ để không ngã văng khỏi yên xe cũ cứng quèo
mỗi khi nó ngoặt gấp. Ông ta vẫn chăm chú vào con đường ngoằn nghèo ven biển,
sẽ không nhìn thấy hình ảnh mà cô nhìn thấy, San tự nhủ. Vài chiếc xe tải ngược
chiều từ cao nguyên xuống vùng duyên hải, vẫn mở đèn pha. Ánh đèn loá mắt nhưng
chiếc xe thồ vẫn không đảo tay lái.
- Nhanh hơn nữa, được không? – San vẫn
không hài lòng, gần như hét lên – Tôi sẽ trả nhiều tiền hơn mức ông đề nghị!
Bỗng, người đàn ông ngoảnh lại. Vang lên giọng
nói không hề xa lạ:
- Cô nghĩ ta không muốn ra vịnh biển
ngay tức khắc ư? Điều cô mong muốn, cũng là điều ta mong muốn!
Lớp áo khoác vải dù nhàu nhĩ của ông ta thoáng
chốc chuyển màu. Bàn tay San đang bám chặt vào eo lưng ông ta như vịn vào hư
không. Lúc này San mới nhận ra, trong cả hai chiếc kính chiếu hậu, chỉ phản
chiếu gương mặt hoảng hốt của chính cô. Những muốn bắn ra khỏi yên xe, nhưng cô
đã bị dán chắc sau người cầm lái. Gương mặt của vị quản gia áo đen hiện nguyên
hình, với những vết bầm tím và trầy trụa trên làn da bở mục. San sợ phát điên,
và cả giận dữ:
- Ông biến hình, bám theo tôi để tranh
đoạt chuỗi hạt sao?
- Cô nói như thể nó thuộc về cô vậy! –
Người áo đen châm biếm.
- Nó là của tôi! Của tôi! – San rít lên
– Dù ông có nói gì, làm gì, thì cũng không lấy được nó khỏi tay tôi đâu!
- Đúng, chuỗi hạt không thuộc về ta. Vì
chuỗi hạt Azoth phải thuộc về một nơi dành riêng – rộng lớn và thiêng liêng.
Cho nên cô cứ yên trí đi. Ta sẽ đi cùng cô đến vịnh biển, không sây sát. Ta đến
đó, bởi ta có một việc phải thực hiện.
- Ông sẽ không cướp chuỗi hạt của tôi
chứ? – Vẫn chưa hết ngờ vực, San siết mạnh chiếc hộp gỗ trong tay.
- Không! – Hơi thở ẩm mốc phả về phía
sau.
Vịnh biển đã rất gần. Con tàu cổ xưa lúc này đã
hiện rõ trên mặt nước, từng đường nét, hơi nghiêng về một bên, nhưng vẫn lừng
lững tiến gần vào bờ, trả Bình Nguyên về với cõi sống. Tim San đập thình thịch.
Cô những muốn cười phá lên cho thoả cảm giác phấn khích cuồng điên, rồi lại
lặng đi vì hồi hộp.
Chiếc xe thồ hơi lảo đảo khi rời mặt đường nhựa,
đổ dốc chạy xuống lớp cát ven biển. Đến những mỏm đá đen nối tiếp, người áo đen
cho xe dừng lại. Cô gái xinh đẹp hấp tấp chạy ào ra mí nước, leo lên mỏm đá cao
nhất. Sóng nhẹ, các dải bọt trắng êm ả dội vào rồi kéo đi, như dệt một tấm vải
nối liền mỏm đá và con tàu cách đây non chừng trăm mét. Gương mặt khắc đầu mũi
tàu hướng thẳng về phía San. Các lọn tóc xoăn như sóng biển đã mờ đường nét
nhưng hốc mắt rỗng và nụ cười mỉm bí hiểm thì không thể lảng tránh. Cô gái xinh
đẹp chợt rùng mình nhận ra vẻ quen thuộc của gương mặt trôi dạt. Rất quen, mà
không thể nhớ ở đâu. Trong đám đông những người từng gặp? Trong một quyển sách?
Trong một giấc mơ? Kí ức bị đánh thức, nhưng không đưa ra chỉ dẫn nào cả.
Không như San nghĩ, con tàu không cập vào bờ. Nó
đã dừng lại, đứng trên mặt nước, như một thuỷ thủ già sau bao nhiêu năm lênh
đênh trên các đại dương đã quên đi niềm ước mong được trở về đất mẹ. Nó cứ đứng
im đấy, một vật thể đau đớn, vừa thèm khát gắn bó, vừa sợ hãi giữ chặt sự xa
cách với dải đất liền. Và, như một nhân chứng tình cờ lặng lẽ, quầng Mặt Trời
cứ chậm rãi lên cao sau các cột buồm.
Một ô kính bên hông tàu hé mở rồi nhấc hẳn lên.
Trong luồng sáng xanh vert, bóng người nhỏ bé trong màu váy hồng tro hiện ra.
Bình Nguyên theo dải cầu ánh sáng càng tiến vào gần bờ, thì hình ảnh con tàu gỗ
càng rung nhoè. Mặt Trời chạm đỉnh cao nhất của cột buồm, là lúc con tàu nhẹ
nhàng tan biến thành làn khói mỏng lan toả trên mặt nước. Chắp nhẹ trước ngực
giữ hạt Azoth trong bàn tay, Nguyên ngoảnh nhìn con tàu lần cuối, đôi mắt hoen
ướt trong nụ cười vĩnh biệt.
Rõ ràng, cô bạn xinh đẹp không phải là người
Bình Nguyên trông đợi gặp mặt khi đặt chân lên đất liền. Nhưng cô vẫn không có
phản ứng gì mạnh khi bàn tay khô lạnh của San giữ chặt đôi vai cô, nửa van xin,
nửa ra lệnh:
- Đưa cho tớ hạt Azoth cuối cùng!
- Không! – Nguyên cương quyết – Cậu
không phải là người được quyền giữ chuỗi hạt.
- Đừng nói nhiều. Đưa đây! – Ngón tay
San bấu mạnh vào vai cô gái nhỏ, gây đau đớn, để hai bàn tay đan chặt vào nhau
trước ngực phải buông ra – Tớ đang giữ chuỗi hạt của cậu. Nếu cậu chống cự, thì
chuỗi hạt trong hộp gỗ sẽ bị phá huỷ!
- Không! – Nguyên nhắc lại. Cô rùn vai,
nghiêng người qua bên để tránh San. Cách không xa, người quản gia quan sát hai
cô gái, không nói một lời.
San để cho cô gái nhỏ đi sượt qua mình mấy bước,
rồi mới lên tiếng, nhấn mạnh từng từ:
- Thôi được. Cứ giữ lấy hạt Azoth đó,
nếu cậu khăng khăng muốn thế. Người trả giá sẽ không phải tớ, cũng không phải
cậu, mà là một kẻ khác!
- Ai? – Cô gái nhỏ dừng sững, khó nhọc
quay đầu lại.
- Danny! – San nhếch môi cười, chậm rãi,
hất cằm về phía người áo đen bên chiếc xe máy. Một âm mưu loé lên trong đầu cô
– Cậu ấy đã bị ông ta hất xuống hố thẳm vào vùi chôn dưới lớp đất sâu. Đưa cho
tớ thứ cậu đang nắm trong tay, để tớ hoàn thiện chuỗi hạt. Tớ sẽ đưa nó cho bà
nội Danny. Có sức mạnh thần thánh, bà cụ ấy sẽ biết cách nhanh nhất cứu mạng
sống cháu trai mình!
Bình Nguyên đứng lặng, nhìn trừng trừng gương
mặt rực lên vẻ đắc thắng tham lam của người đối diện. Có bao nhiêu phần trăm sự
thật trong những lời nói ấy, cô không biết. Nhưng cô biết những gì mình đã trải
qua, những mất mát mà bao người thân thương đã phải gánh đỡ, để cô có được hạt
Azoth cuối cùng này. Làm sao cô có thể từ bỏ nó đơn giản như vậy được?
Một cách chậm rãi, San cho tay vào túi áo
pullover, rút ra chiếc hộp gỗ dẹt, thản nhiên làm động tác sắp bật mở nắp. Cô
gái nhỏ rùng mình. Chuỗi hạt mang trong nó một quy luật lớn lao mà cũng thật
khắc nghiệt: Trí tuệ tối thượng, mà Azoth là một biểu trưng, soi sáng cho ta về
vũ trụ và con người cũng như ý nghĩa cuộc sống. Trí tuệ ấy không bao giờ đến
với ai dễ dàng. Phải đánh đổi. Bằng thời gian. Bằng nỗi đau đớn. Và không hiếm
khi, bằng cả cái chết. Thường, người ta phải đánh đổi thời gian, trải nghiệm
sống để tiếp cận quyền lực ấy. Nhưng vẫn không ít kẻ muốn đi đường tắt. Như cô
bạn xinh đẹp với vẻ mặt thách thức lúc này đây.
- Cậu không có nhiều thời gian đâu! –
San nhắc.
Người áo đen đã bước đến gần hai cô gái. Như xác
nhận những lời của San về việc Danny nguy khốn là sự thật, hoặc như gợi nhắc
một thông điệp thẳm sâu nào đấy, ông ta nói khẽ:
- Hãy tự mình chọn lựa, Nguyên! Hoặc
Azoth. Hoặc mạng sống của Danny!
Những ý nghĩ hỗn loạn tìm về đúng chỗ. Lời của
linh hồn mẹ phút cuối vang lên trong Nguyên: Hãy suy nghĩ về ý nghĩa đích thực của sự “hoàn thiện”, Nguyên
nhé. Tự con phải tìm ra. Không ai mách bảo cho con được. Lắng nghe trái tim
mình, con gái bé bỏng của mẹ. Hãy lắng nghe trái tim mình…
Lắng nghe trái tim mình
Hạt Azoth quan trọng nhất nằm
trong tường thành trang trại. Azoth còn có thể
là con người. Đó chính là ngầm ý mà người quản gia áo đen từng muốn nói với
Nguyên, khi hé lộ về bí ẩn chuỗi hạt.
Đúng khi cô gái nhỏ quyết định, chìa hai tay về
trước, để San lấy đi hạt Azoth, thì cô bạn xinh đẹp đã xô bật cô ngã xuống cát,
giằng mạnh một bên tay Bình Nguyên.
Đôi lòng tay bung mở.
Gương mặt của chuỗi Azoth bay lơ lửng, sáng loá
bờ biển, át đi cả ánh Mặt Trời.
San điên cuồng lao người theo vầng hào quang ấy.
Nhưng, chỉ có nửa thân người cô chồm về phía trước. Đôi chân cô đã đông cứng.
Rồi cô nhận ra mình đang thấp, thấp hơn. Cát. Cô không lún xuống cát. Mà thân
thể cô đang biến thành cát. Cát khô, lụn chảy. Bàn chân, đầu gối, lên cao dần…
“Cứu!” – San hoảng hốt rú lên.
Giờ, cô đã hiểu ý nghĩa lời của Khiết – lời
nguyền của một ác thần – cái lúc Da Nâu đưa tay cho cô bên hố thẳm. Cậu sẽ có một kết
thúc ghê rợn nhất. Và người gây ra cái kết thúc ấy cho cậu, không ai khác,
ngoài cậu!
Ngón tay San buông rời khỏi hộp gỗ. Nhẹ nhàng và
bình than, người áo đen cúi xuống, nhặt lấy chiếc hộp ngay trên lớp cát khô,
khi thân thể cô gái xinh đẹp đã hoá cát tới tận khuỷu tay. Rồi cánh tay dài cằn
khô của ông ta vươn về phía trước, nắm lấy hạt Azoth đang bay lơ lửng.
- Cứu, xin hãy cứu tôi! – Khuôn đầu xinh
đẹp trên bờ cát cuồng loạn gào lên.
Trong chớp mắt, nắp gỗ bật mở. Hạt Azoth cuối
cùng trở về đúng vị trí của mình. Chuỗi hạt hoàn thiện rực sáng trên tay sứ giả
bóng đêm. Ông ta mỉm cười, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô gái bé bỏng đang chết
lặng vì cảnh tượng ghê rợn. Giọng nói Bình Nguyên khiến ông ta giật mình. Giật
mình hơn nữa là lời đề nghị của cô:
- Xin cứu bạn ấy, vì ông đã có chuỗi hạt
thần thánh rồi!
- Ngươi không ân hận vì lòng từ tâm chứ!
– Sứ giả bóng đêm lạnh băng – Đừng quên, bên dưới bộ mặt xinh đẹp, đây là kẻ
tàn nhẫn.
- Hãy cứu bạn ấy, làm ơn! – Bình Nguyên
thì thầm lặp lại.
Chuỗi hạt đưa về phía trước, hạ thấp xuống. Ánh
sáng xanh chiếu trên lớp cát tan ra từ thân thể San. Những tinh thể cát vô số
thấm sáng, hoá lỏng, tản mát, hội tụ, và định hình. Vẫn không rời mắt khỏi Bình
Nguyên, sứ giả áo đen chậm rãi:
- Tất cả tiến trình tái tạo ngươi đang
thấy theo đúng giao ước từ ngàn xưa: hình ảnh của con người chính là hình ảnh
của Azoth, của Một, của Vũ trụ. Tất cả mọi người đều có sức mạnh như nhau, sức
mạnh bên trong – Sức mạnh của chuỗi hạt Azoth. Chuỗi hạt ta đang cầm trong tay
chỉ là một biểu trưng mà thôi. Giờ đây, ta sẽ mang chuỗi hạt trở về nơi thiêng
liêng – nơi trời và đất là Một, nơi tồn tại của sự hoàn thiện! Còn ngươi cũng
về đi, với những người thương yêu ngươi. Về ngôi trường cũ giờ đây đã trở lại
bình yên, không còn nữa quá khứ ám ảnh. Mi biết sẽ sống tiếp ra sao rồi chứ?
Bình Nguyên gật nhẹ, cúi nhìn cô bạn xinh đẹp đã
trở về hình dáng con người. Trước khi biến mất vào làn nước biển, sứ giả chỉ
một ngón tay về San, cất lời nguyền cuối cùng:
- Mi đã được cứu sống. Nhưng người như
mi không thể không nhận trừng phạt: Suốt đời này, mi không thể có tình yêu từ
bất kì ai. Với gương mặt xinh đẹp kia, với óc thông minh kia, mi sẽ có những
thứ mi thèm khát, trừ chuỗi hạt Azoth thông tuệ và bình an trong chính trái tim
mi!
Cô gái xinh đẹp đã ngồi lên trên bờ cát. Chưa
nguôi sợ hãi, San vùi mặt vào lòng bàn tay, lảng tránh nguồn sáng chuỗi hạt và
Mặt Trời. Ngón tay run rẩy cảm nhận một khuôn mặt thô cứng như gỗ. Khuôn mặt
thân thuộc của cô, cũng là gương mặt phù điêu con tàu vĩnh viễn lang thang
trong vùng nước bóng tối vắng lặng, quanh hiu.
*
Trên đôi chân trần, Bình Nguyên rời khỏi bờ
biển. Cô bước lên mặt đường trải nhựa, một mình. Mặt Trời buổi sáng đã kịp làm
cho lớp nhựa trải ấm lên. Vài chiếc xe tải chạy cùng chiều nhấn còi, như hỏi
xem cô gái nhỏ có muốn quá giang không. Bình Nguyên lắc khẽ, ra dấu cảm ơn, mỉm
cười. Làm sao chung quanh biết được cô hạnh phúc như thế nào khi được bước đi,
tiếp xúc với đất đai vững chãi thế này. Ấm áp vô cùng, trên làn da và mái tóc,
trong cả lòng mình.
Ý nghĩ về Danny khiến trái tim cô đập mạnh hơn,
nhịp chân rảo nhanh hơn. Thật lạ lùng khi biết một điều giản dị, rằng ở nơi nào
đó trên mặt đất này, có một người đang chờ đợi ta. Chờ đợi, với tất cả yêu
thương.
Bình Nguyên bước lên con dốc dài, thấm mệt. Cô
đã đi bộ gần một giờ. Bên kia dốc, một người cũng đang đi lên. Mái tóc rủ trên
vai cậu còn vương những mảnh lá. Trong tay cậu, chiếc kính hổ phách vẹn nguyên.
Danny chạm bàn tay vào mái tóc mềm nhẹ của cô
gái nhỏ, khi họ gặp nhau trên đỉnh dốc. Cậu lên tiếng, giản dị, như chưa từng
có sự ngăn cách nào xen vào giữa họ:
- Để Danny cõng Nguyên về. Chân Nguyên
trầy xước hết rồi kìa!
Vòng nhẹ tay quanh cổ người thương yêu, cô gái
nhỏ tựa đầu lên vai cậu. Tin cậy. Yên bình. Cảm giác đẹp đẽ đến ứa nước mắt sau
hành trình lạ lùng. Trên triền núi, những tán thông cao vút ngả bóng mát xuống
con đường lấp lánh ánh nắng. Và từ biển xa, những đôi mắt vô hình vẫn dõi theo
bóng đôi trẻ cõng nhau trên đoạn đường đèo.
Một hạt nước mắt Nguyên rơi xuống tóc Danny. Rờn
lên làn gió nhẹ. Bụi đất nâu vương quanh chàng trai lúc này tản mát bay đi, như
một linh hồn trìu mến vô hình, không ai biết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét